Chương 7

Hà, đứng từ xa, nhíu mày. Cô ta không ngờ Mẫn Nhi có thể bán được hàng ngay ngày thứ hai. Bà Minh, dù không khen ngợi, cũng gật đầu nhẹ. “Tạm được. Nhưng đừng tự mãn. Còn một ngày nữa.”

Mẫn Nhi gật đầu, nhưng trong lòng cô rực cháy một ngọn lửa. Cô biết mình đã vượt qua thử thách đầu tiên, và cô sẽ không dừng lại. Cô sẽ trở thành nhân viên xuất sắc nhất, sẽ khiến tất cả phải nhìn cô bằng con mắt khác…

Mẫn Nhi đứng trước kệ trưng bày sofa da, cẩn thận lau sạch từng góc cạnh bằng khăn mềm. Ánh đèn pha lê từ trần nhà cửa hàng chiếu xuống, làm nổi bật khuôn mặt cô ,không phấn son, nhưng toát lên một vẻ đẹp sắc sảo. Ba ngày thử việc đã trôi qua, và hôm nay là ngày cuối cùng để cô chứng minh mình xứng đáng ở lại. Bà Minh, quản lý cửa hàng, đã đặt ra mục tiêu rõ ràng: Mẫn Nhi phải bán được ít nhất hai đơn hàng, tổng trị giá trên 150 triệu đồng, nếu muốn được nhận chính thức. Với một cô gái không bằng cấp, chưa từng làm việc trong ngành nội thất cao cấp, đó là một thử thách gần như bất khả thi. Nhưng Mẫn Nhi không bao giờ biết đến hai từ “bỏ cuộc”.

Cô nhìn đồng hồ treo tường còn hai giờ nữa là hết ca. Trong ba ngày qua, cô đã làm việc không ngừng nghỉ, từ lau dọn, hỗ trợ đồng nghiệp, đến tự mình tiếp cận khách hàng. Cô học cách giới thiệu sản phẩm, cách mỉm cười ngay cả khi bị khách khó tính chê bai, và cách giữ bình tĩnh trước ánh mắt soi mói của Hà ,cô nhân viên kỳ cựu luôn tìm cách dìm cô. Đến giờ, cô đã bán được một bộ bàn ăn trị giá 80 triệu đồng, và đang chờ cơ hội để hoàn thành mục tiêu thứ hai.

Hà đứng ở quầy thu ngân, chỉnh lại mái tóc uốn xoăn và kiểm tra son môi qua chiếc gương nhỏ. Cô ta liếc Mẫn Nhi, ánh mắt đầy ghen tị. “Cô bé, còn hai tiếng nữa là hết hạn thử việc của cô rồi,” Hà nói, giọng ngọt ngào nhưng sắc như dao. “Bán được một đơn hàng thì chưa đủ đâu. Chị Minh không dễ dãi như cô nghĩ.”

Mẫn Nhi mỉm cười nhạt, không đáp. Cô đã quen với sự thù địch của Hà. Thay vì tranh cãi, cô tập trung vào công việc. Cô biết Hà đang chờ cô thất bại, chờ cô bị đuổi để chứng minh rằng một cô gái quê mùa như cô không thể trụ lại ở Lê Đức Yên. Nhưng Mẫn Nhi không đến đây để làm trò cười cho bất kỳ ai. Cô đến đây để đổi đời, và để tìm ra kẻ đã giết cha cô người đàn ông với khuôn mặt lạnh lùng mà cô nhìn thấy từ chiếc taxi năm ấy.

Buổi chiều, cửa hàng trở nên đông đúc hơn. Một cặp vợ chồng trung niên bước vào, ăn mặc sang trọng, rõ ràng là khách hàng tiềm năng. Hà lập tức tiến đến, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời. “Chào quý khách, hoan nghênh đến với Lê Đức Yên. Tôi là Hà, rất hân hạnh được phục vụ quý vị.”

Nhưng người chồng khoát tay, giọng cộc lốc. “Chúng tôi muốn xem sofa. Ai rảnh thì dẫn chúng tôi đi, nhanh lên.”

Hà liếc Mẫn Nhi, như thể muốn ra lệnh. “Mẫn Nhi, cô dẫn khách đi. Tôi còn phải xử lý hóa đơn.”

Mẫn Nhi gật đầu, không để ý đến giọng điệu ra lệnh của Hà. Cô tiến đến, mỉm cười nhẹ nhàng. “Chào anh chị, em là Mẫn Nhi. Mời anh chị theo em xem khu vực sofa ạ.”

Cô dẫn cặp vợ chồng đến khu vực trưng bày sofa da nhập khẩu, nơi những chiếc ghế sang trọng được sắp xếp tinh tế dưới ánh đèn. Người vợ, mặc váy lụa xanh, nhìn quanh với ánh mắt khó tính. “Tôi muốn một bộ sofa cho phòng khách biệt thự, nhưng phải thật đặc biệt. Không muốn giống hàng chợ.”

Mẫn Nhi gật đầu, giọng tự tin. “Dạ, chị yên tâm. Bộ sofa da bò Ý này là hàng độc quyền của Lê Đức Yên, được gia công thủ công, rất hợp với không gian sang trọng. Chị có muốn thử ngồi để cảm nhận độ êm không ạ?”

Người vợ nhướn mày, có vẻ ấn tượng với sự chuyên nghiệp của Mẫn Nhi. Cô ngồi xuống, vuốt tay trên bề mặt da mềm mại. “Cũng được. Giá bao nhiêu?”

“Dạ, bộ này giá 110 triệu đồng, bao gồm bảo hành năm năm và dịch vụ lắp đặt miễn phí,” Mẫn Nhi đáp, cố giữ giọng bình tĩnh dù tim cô đập thình thịch. Đây có thể là đơn hàng quyết định số phận của cô.

Bình luận

Để lại bình luận