Chương 7

: Ngọn Lửa Cháy Dưới Lớp Tro Tàn

Minh Anh ngày càng bị cuốn vào vòng xoáy của chính dục vọng mình tạo ra. Mỗi lần nhìn thấy mẹ, cô không còn chỉ dừng lại ở những suy nghĩ tà mị. Cô muốn hành động, muốn chạm vào, muốn kéo bà Hoa vào thế giới mà cô đã sống mỗi đêm trước webcam. Cô biết điều đó sai trái, biết nó đi ngược lại mọi chuẩn mực, nhưng chính sự cấm đoán ấy lại khiến cô khao khát mãnh liệt hơn bao giờ hết.

Một buổi chiều, khi bà Hoa đang đứng trong bếp rửa bát, Minh Anh bước đến, cố ý chọn một chiếc váy ngủ lụa ngắn cũn cỡn, loại vải mỏng đến mức gần như trong suốt, để lộ rõ lớp nội y ren đen bên trong. Cô đứng sát sau lưng mẹ, giả vờ với tay lấy cốc nước trên kệ cao. “Mẹ, con khát quá,” cô thì thầm, để cơ thể mình ép sát vào lưng bà Hoa, vòng một căng đầy của cô cọ nhẹ vào vai mẹ. Bà Hoa giật mình, tay khựng lại trong chậu nước, nhưng không quay lại ngay. “Con… con đứng xa ra chút, mẹ đang bận,” bà nói, giọng hơi lạc đi, nhưng Minh Anh nhận ra mẹ không đẩy cô ra như mọi khi.

Cô mỉm cười, nghiêng người gần hơn, để hơi thở nóng ấm của mình phả vào gáy mẹ. “Mẹ căng thẳng quá đấy, để con xoa vai cho mẹ thêm lần nữa nhé,” cô nói, không chờ đồng ý mà đặt tay lên vai bà Hoa, những ngón tay thon dài xoa nắn chậm rãi, nhưng lần này không dừng ở đó. Cô để tay trượt xuống, lướt qua phần lưng dưới, gần sát đường cong nơi hông mẹ. “Mẹ đẹp thật, con ước gì mình được như mẹ,” cô thì thầm, giọng ngọt ngào pha chút nhục dục, tay cố ý ấn nhẹ vào da thịt mềm mại của bà.

Bà Hoa quay lại, đẩy tay Minh Anh ra, ánh mắt vừa giận dữ vừa bối rối: “Con làm gì vậy? Đừng đùa kiểu này nữa!” Nhưng Minh Anh không lùi bước. Cô nhìn thẳng vào mắt mẹ, đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên đầy khiêu khích. “Con không đùa đâu, mẹ. Con chỉ muốn mẹ biết con yêu mẹ nhiều thế nào thôi.” Cô bước tới, đặt tay lên cánh tay mẹ, vuốt ve nhẹ nhàng, rồi cúi xuống, để môi mình lướt qua má bà Hoa – không phải nụ hôn nhẹ nhàng như lần trước, mà là một cái chạm ướt át, kéo dài, mang theo hơi thở nặng nề của cô.

Bà Hoa lùi lại, tay ôm lấy má, gương mặt đỏ bừng. “Đủ rồi, Minh Anh! Con điên rồi sao?” Bà quay đi, bước nhanh ra khỏi bếp, nhưng Minh Anh nhận ra một điều: đôi chân mẹ run rẩy, và ánh mắt bà không chỉ có sự tức giận – còn có một tia hoang mang, một tia gì đó mà cô chắc chắn là sự rung động. Bà Hoa có thể tránh né, nhưng cô biết, sâu thẳm trong lòng mẹ, cũng có những khao khát bị đè nén từ lâu.

Thời gian trôi qua, Minh Anh ngày càng lớn gan. Cô cố ý để mẹ bắt gặp những khoảnh khắc nhạy cảm hơn – như khi cô tắm, để cửa phòng tắm hé mở, đứng dưới vòi sen với cơ thể trần trụi, nước chảy dọc theo từng đường cong, và giả vờ không biết mẹ đang đi ngang qua. Một lần, cô nghe tiếng bước chân mẹ dừng lại, rồi vội rời đi, nhưng khoảng thời gian dừng ấy dài hơn mỗi ngày. Cô biết mẹ đang đấu tranh, và chính sự đấu tranh ấy khiến cô nứng hơn, muốn đẩy mọi thứ xa hơn nữa.

Bà Hoa, dù cố gắng giữ khoảng cách, cũng không thể che giấu hoàn toàn. Một tối, khi Minh Anh ngồi sát bên mẹ trên sofa, cô cố ý để tay mình đặt lên đùi bà, vuốt ve chậm rãi qua lớp váy mỏng. “Mẹ, mẹ không thấy mệt sao? Để con chăm sóc mẹ nhé,” cô nói, tay trượt lên cao hơn, gần sát mép váy. Bà Hoa giật tay cô ra, nhưng lần này, giọng bà không còn cứng rắn: “Đừng, Minh Anh… mẹ không muốn…” Nhưng đôi môi bà khẽ run, và khi ánh mắt hai người chạm nhau, Minh Anh thấy một tia dục vọng lướt qua – nhỏ bé, nhưng đủ để cô biết mẹ không hoàn toàn vô cảm.

Những buổi livestream của Minh Anh cũng thay đổi. Cô không còn chỉ diễn cho khán giả xem nữa – cô diễn cho chính mình, và trong đầu cô, người cô muốn làm hài lòng không phải là đám đàn ông xa lạ, mà là mẹ. Một đêm, cô mặc một bộ đồ lót ren trắng hở hang, ngồi trên giường với đôi chân dang rộng, tay cầm một chiếc roi nhỏ mà khán giả yêu cầu. “Chào các anh, đêm nay em muốn chơi mạnh hơn chút,” cô nói, giọng dâm đãng hơn bao giờ hết. Cô quất nhẹ chiếc roi lên đùi mình, phát ra tiếng “chát” giòn tan, rồi rên lên đầy nhục cảm: “A… em thích bị phạt như thế này…”

Nhưng trong đầu cô, cô tưởng tượng đó là mẹ cầm roi, mẹ nhìn cô với ánh mắt vừa nghiêm khắc vừa khao khát. Cô nằm ngửa ra, tay lần xuống dưới, lướt qua lớp ren mỏng, và rên to hơn: “Ư… em muốn bị trói lại, muốn ai đó làm em điên lên…” Màn hình nhấp nháy với donate và bình luận, nhưng Minh Anh không quan tâm. Cô cong người, cơ thể run lên trong khoái cảm, và khi đạt đến đỉnh điểm, cô thì thầm một cái tên mà không ai nghe thấy: “Mẹ…”

Sau buổi livestream, cô nằm đó, mồ hôi ướt đẫm, hơi thở dồn dập. Cô biết mình đang đi quá xa, nhưng cô không muốn dừng lại. Sáng hôm sau, khi bà Hoa ngồi ăn sáng một mình, Minh Anh bước đến, mặc một chiếc áo sơ mi rộng thùng thình nhưng không cài hết cúc, để lộ rõ lớp nội y bên trong. Cô ngồi đối diện mẹ, cố ý cúi xuống lấy muỗng, để bà Hoa nhìn thấy khe ngực sâu hút của mình. “Mẹ, con muốn xin lỗi vì mấy hôm nay làm mẹ buồn. Con chỉ muốn mẹ vui thôi,” cô nói, giọng mềm mại, nhưng ánh mắt cô lại đầy nhục dục.

Bà Hoa nhìn cô, đôi tay siết chặt cốc nước, môi mím lại như đang cố kìm nén. “Minh Anh, con đừng làm thế nữa. Mẹ… mẹ không chịu được,” bà nói, giọng run run. Nhưng Minh Anh nhận ra, trong ánh mắt mẹ không chỉ là sự kháng cự – còn có một sự yếu đuối, một khao khát mà bà không dám thừa nhận. Cô đứng dậy, bước đến gần, đặt tay lên vai mẹ, cúi xuống thì thầm: “Mẹ không cần chịu đựng đâu. Con sẽ làm mẹ thoải mái, chỉ cần mẹ cho con cơ hội.”

Bà Hoa quay đi, nhưng lần này, bà không rời khỏi bàn ngay. Minh Anh biết, ngọn lửa trong lòng mẹ đã bắt đầu cháy, dù chỉ là một đốm nhỏ. Và cô sẽ không dừng lại cho đến khi nó bùng lên thành đám cháy lớn, cuốn cả hai vào vòng xoáy của dục vọng cấm đoán.

Bình luận

Để lại bình luận