Chương 7

Ngọc Trinh im lặng, đôi má ửng hồng, ánh mắt thoáng chút bối rối. Cô chưa từng đối mặt với tình huống như thế này, và sự ngây thơ của một cô gái 18 tuổi khiến cô không biết phải trả lời ra sao. Gió thổi qua, làm mái tóc cô bay nhẹ, vài sợi dính vào cần cổ, cô khẽ nghiêng đầu để gạt đi, động tác ấy làm bờ vai trần lấp ló dưới lớp váy, khiến ông Lập không thể rời mắt. “Ba, con không từ bỏ đâu,” cô nói tiếp, giọng run run, “Hôm qua, ba thật sự không định hôn con sao?”

Câu hỏi thẳng thắn của cô khiến ông Lập giật mình, tim đập thình thịch như muốn nổ tung. Ông không ngờ cô lại dám hỏi trực diện như vậy, nhưng thay vì hoảng loạn, ông lại thấy một tia hưng phấn chạy dọc sống lưng. “Nói bậy gì vậy,” ông cười khẩy, giả vờ không thèm để ý, ánh mắt tránh né, nhìn ra mặt hồ lấp lánh, nhưng tay ông siết chặt thành ghế đến mức khớp ngón tay trắng bệch. “Ba, đừng lừa con,” Ngọc Trinh nói, giọng kiên quyết hơn, cô nghiêng người gần hơn, đôi gò ngực rung lên dưới lớp váy, gần đến mức ông có thể ngửi thấy mùi hương ngọt ngào từ làn da cô. “Sao ba lại muốn hôn con? Con không còn là con nít nữa, như vậy… không đúng đâu.”

Ông Lập thở dốc, lòng rối như tơ vò. Ông biết đây là cơ hội – nếu cô đã vạch trần, ông có thể nhân cơ hội này để tiến thêm một bước, để xem cô sẽ phản ứng ra sao. Ông quay sang, nhìn thẳng vào mắt cô, giọng khàn khàn: “Ba không thể hôn con sao? Ba là cha con mà, yêu con thì có gì sai?” Ngọc Trinh ngập ngừng, đôi môi khẽ hé mở, không biết phải đáp lại thế nào. Cô cảm thấy có gì đó không đúng, không giống tình cha con thuần túy như trước đây, nhưng cô không thể xác định được. “Con… không phải nói không được… chỉ là… kỳ lạ thôi,” cô lẩm bẩm, ánh mắt cúi xuống, đôi tay đan chặt vào nhau, móng tay hồng nhạt lấp ló dưới nắng.

Ông Lập bất ngờ đưa tay ra, nắm chặt tay cô, bàn tay thô ráp của ông bao bọc lấy bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại của cô, cảm giác ấm áp lan tỏa khiến Ngọc Trinh giật mình, một luồng điện chạy dọc sống lưng. “Ba…” cô khẽ gọi, giọng run run, ánh mắt ngước lên nhìn ông, thoáng chút hoảng sợ. Nhưng ông không buông ra, mà siết chặt hơn, kéo cô sát vào mình, tay kia chậm rãi vòng qua eo cô, ôm lấy vòng eo thon thả lấp ló dưới lớp váy. “Tiểu Trinh, ba yêu con lắm, con biết không? Trong lòng ba, con mãi là cô con gái nhỏ của ba,” ông nói, giọng dịu dàng, nhưng ánh mắt lại ánh lên tia dục vọng khi lướt qua gò má hồng hào của cô. Ngọc Trinh thả lỏng, tựa đầu vào vai ông, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể ông, nghĩ rằng có lẽ mình đã suy nghĩ quá nhiều, rằng đây chỉ là tình thương của cha dành cho con.

Nhưng cô không hề biết rằng, trong lòng ông Lập, một ngọn lửa đang âm ỉ cháy. Tay ông nhẹ nhàng vuốt ve eo cô, từng ngón tay thô ráp lướt qua lớp vải mỏng, cảm nhận làn da mềm mại, ấm áp bên dưới. Ông muốn luồn tay vào trong, chạm vào làn da trần của cô, muốn bóp chặt cặp mông tròn trịa mà ông ngày đêm thèm khát, nhưng ông kìm lại, sợ phá hỏng khoảnh khắc này. Tay ông chậm rãi di chuyển lên, từng chút một, từ eo lên đến nách, rồi khựng lại ngay bên cạnh gò ngực căng đầy của cô. Ông có thể cảm nhận được hơi ấm từ đôi gò bồng đảo phập phồng theo nhịp thở, gần đến mức chỉ cần duỗi tay ra, ông sẽ chạm vào chúng, sẽ bóp chặt lấy chúng để cảm nhận sự mềm mại, căng mọng ấy. Nhưng ông dừng lại, thở dốc, tự nhủ phải kiên nhẫn, không thể vội vàng.

Ngọc Trinh tỉnh dậy từ cơn mơ màng, ngước lên nhìn ông, bắt gặp ánh mắt phức tạp của ông – vừa yêu thương, vừa đau đớn, vừa mê muội, và một thứ gì đó cô không thể gọi tên. Gió thổi qua, làm mái tóc cô bay nhẹ, dính vào đôi môi mọng đỏ, cô khẽ đưa tay gạt đi, để lộ cần cổ trắng ngần lấp lánh dưới nắng. Ông Lập cúi xuống, chậm rãi, đôi môi ông tiến gần đến trán cô, hơi thở nóng ran phả lên gò má cô. Ngọc Trinh nhắm mắt, tim đập thình thịch, không dám nhìn, nhưng cũng không đẩy ông ra. Cô tự nhủ đây chỉ là tình thương của cha, như khi cô còn bé, rằng cô đã nghĩ quá nhiều. Đôi môi ông chạm vào trán cô, ấm áp, chậm rãi, để lại một cảm giác nóng ran khiến cô rùng mình.

Ông Lập không hôn môi cô, dù ông muốn điều đó hơn bất cứ thứ gì. Ông biết nếu quá vội vàng, ông sẽ phá hỏng tất cả. Ông muốn cô, muốn sở hữu cô hoàn toàn, nhưng ông phải từ từ, phải khiến cô tự nguyện rơi vào lưới tình mà ông giăng ra. Ngọc Trinh mở mắt, đôi má ửng hồng, trong lòng thoáng chút thất vọng mà chính cô cũng không hiểu. “Ba, về thôi, con muốn ngủ trưa,” cô nói, đứng dậy, bước về xe, dáng đi yểu điệu, cặp mông tròn trịa đong đưa dưới lớp váy, khiến ông Lập không thể rời mắt.

Trên đường về, ông Lập mỉm cười, hài lòng với tiến triển nhỏ này. Ông biết, để Ngọc Trinh hoàn toàn thuộc về ông chỉ là vấn đề thời gian. Còn Ngọc Trinh, nằm trên giường đêm đó, nhớ lại ánh mắt phức tạp của cha, cô cảm thấy một tia sợ hãi xen lẫn tò mò. Cô tự hỏi, nếu nụ hôn ấy không dừng ở trán, mà chạm vào môi cô, thì sẽ như thế nào?

Bình luận

Để lại bình luận