Chương 7

Hoàng tiếp tục, bàn tay cậu di chuyển chậm rãi lên cao hơn, lướt qua vùng bụng phẳng lì, rồi dừng lại ở ngực bà. Cậu cảm nhận được sự mềm mại, đàn hồi của bầu ngực qua lớp áo phông mỏng. Cậu nhẹ nhàng vuốt ve, áp lòng bàn tay vào hai bên bầu ngực bà, ngón cái khẽ miết nhẹ lên đỉnh của chúng.

`Không… không thể như vậy được! Con trai mình… nó đang sờ soạng mình sao?!` Trong đầu Bà Mai, một tiếng gào thét kinh hoàng vang lên, dữ dội đến mức bà tưởng chừng như mình sẽ bật khóc. Toàn thân bà cứng đờ, đôi tay đang cầm muôi canh bỗng run lên. Một cảm giác ghê tởm, tủi nhục dâng trào. Đây là con trai bà, máu mủ của bà! Sao nó có thể làm ra hành động loạn luân này?!

Nhưng cùng lúc đó, một thứ sức mạnh vô hình khác lại ập đến, vỗ về tâm trí bà. Đó là mệnh lệnh của Hoàng, là lời thôi miên đã ăn sâu vào tiềm thức: *‘Mọi hành động của anh, dù có hơi khác lạ, em đều sẽ coi là bình thường, không hề nghi ngờ, không hề thắc mắc. Em sẽ luôn cảm thấy thoải mái, dù anh có làm gì đi nữa.’* Cảm giác ghê tởm bị đè nén, thay vào đó là một sự trống rỗng, một sự chấp nhận lạ lùng.

Bà Mai vẫn giữ nguyên tư thế, khuôn mặt bà vẫn bình thản. Bà khẽ nhúc nhích vai, như thể muốn xua đi một cảm giác khó chịu mơ hồ, nhưng lại không thể đẩy Hoàng ra.

Hoàng mỉm cười, cảm nhận được sự mềm mại dưới lòng bàn tay. Cậu bắt đầu **matxa vú mẹ**, những ngón tay thon dài của cậu khéo léo bóp lấy hai bầu ngực bà, day nhẹ, rồi **nghiếng** lòng bàn tay lên chúng. Những chuyển động dứt khoát, nhưng vẫn giữ được sự nhẹ nhàng đủ để không khiến bà Mai giật mình quá mức. Cậu cảm nhận được nhịp đập của trái tim bà qua lồng ngực mình, nhanh hơn một chút so với bình thường.

`Ối trời ơi! Cái gì thế này?! Hắn… hắn đang bóp vú mình!` Tiếng gào thét trong tâm trí Bà Mai trở nên điên cuồng hơn. Sự hỗn loạn đạt đến đỉnh điểm. Mặc dù cơ thể bà vẫn đứng yên như tượng, nhưng bên trong, mọi giác quan của bà đều đang gào thét phản đối. Bà cảm thấy như một con thú bị mắc kẹt, vô vọng vùng vẫy trong một cái bẫy vô hình.

Tiếng muôi canh va vào thành bát “cạch” một cái rõ rệt. Bà Mai khẽ giật mình, một động tác nhỏ nhưng đủ để thu hút sự chú ý của những người khác trong phòng ăn.

Ông Hùng, người vẫn đang dán mắt vào tờ báo, khẽ nhướng mày. Ông ngẩng đầu lên, ánh mắt cau có quét qua Bà Mai và Hoàng đang đứng gần bếp. Ông Hùng thấy Hoàng đang ôm vợ mình từ phía sau, hai tay đặt trên ngực bà Mai một cách khá… *kì lạ*. Nhưng theo hiệu lệnh thôi miên, ông chỉ nghĩ: “Thằng Hoàng lại làm nũng mẹ nó à? Lớn tướng rồi mà cứ như trẻ con.” Ông khẽ “hừ” một tiếng, một tiếng thở dài cho sự “trẻ con” của con trai, rồi lại cúi xuống tờ báo, bỏ qua cảm giác bất an mơ hồ trong lòng.

Nam, đang mải mê với công việc, cũng nghe thấy tiếng động nhỏ. Anh ngẩng đầu lên khỏi laptop, liếc nhìn về phía mẹ và em trai. Anh thấy mẹ đang đứng bất động một cách lạ thường, còn Hoàng thì áp sát lưng vào mẹ, hai tay đặt ở ngực bà. Nam thoáng nhăn mặt. Anh cảm thấy một sự khó chịu nhẹ. `Mẹ hôm nay sao vậy? Đứng đơ ra thế.` Anh nghĩ, rồi lại tự nhủ: `Chắc mẹ mệt thôi. Thằng Hoàng nó quan tâm mẹ mà.` Anh lắc đầu, cố gắng xua đi cảm giác không thoải mái, rồi lại dán mắt vào màn hình laptop, tiếng gõ phím tiếp tục lạch cạch đều đều.

Thư, người vẫn đang chìm đắm trong thế giới trò chơi, cũng cảm nhận được sự thay đổi trong không khí. Cô bé ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt mở to nhìn mẹ và anh trai. Thư thấy Bà Mai đang đứng im re, không nói năng gì, hai vai hơi rụt lại. Hoàng thì vẫn ôm mẹ từ phía sau, tay cậu đang chuyển động trên ngực bà một cách… *khác lạ*. `Anh Hoàng làm gì mẹ vậy? Sao mẹ không nói gì hết?` Thư cảm thấy một chút sợ hãi mơ hồ. Cô bé nhìn chằm chằm vào cảnh tượng, một cảm giác bất an len lỏi. `Mẹ… mẹ trông lạ quá.` Nhưng rồi, như một làn sương mù bao phủ, suy nghĩ đó dần tan biến. Thư chỉ thấy một cảnh tượng bình thường, một đứa con trai đang ôm mẹ. Cô bé chớp mắt, rồi lại cúi xuống điện thoại, mặc dù lòng vẫn còn vương vấn một chút khó chịu không tên.

Bình luận

Để lại bình luận