Chương 7

Đó là một sự trao đổi tri thức, một bài học về bản năng thuần túy của con người.

Hắn cảm thấy một luồng sức mạnh mới đang chảy trong huyết quản, một cảm giác chinh phục mãnh liệt, như thể hắn đang hấp thụ sự từng trải và kinh nghiệm của Bích Hà, biến nó thành một phần của chính mình.

Sau một lúc, Bích Hà rời khỏi dương vật của Hoàng tử Phúc Minh.

Ánh mắt bà nhìn xuống, đầy sự ngập ngừng, lưỡng lự.

Khuôn mặt bà đỏ bừng, hơi thở hổn hển.

Nhưng ánh mắt kiên định của Phúc Minh đã xóa tan mọi do dự.

Hắn đưa tay chạm nhẹ vào eo bà, như một lời thúc giục không lời.Bích Hà cắn môi, chậm rãi, từ từ mở rộng hai chân, để lộ ra vùng kín của mình.

Cái lồn của bà, vốn là của một người phụ nữ đã có tuổi và kinh nghiệm, hiện ra trước mắt Phúc Minh, với lớp lông mu đen dày bảo vệ, toát lên vẻ đẹp nóng bỏng, có phần hoang dã mà thời gian không thể xóa nhòa của bà.

Vẻ đẹp đó, giờ đây được phơi bày hoàn toàn trong ánh nến nhập nhoạng, khiến Bích Hà cảm thấy xấu hổ tột cùng, nhưng đồng thời cũng cảm thấy một sự kích thích mãnh liệt, một dục vọng đã bị kìm nén quá lâu nay đang bùng cháy dữ dội.

“Hoàng tử… đây là…” Giọng bà lạc đi, đỏ mặt đến tận mang tai.Sự tò mò của Phúc Minh đã lên đến đỉnh điểm.

Hắn nhìn chằm chằm, đôi mắt sáng rực.

Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một “lồn” thực sự, không phải qua trí tưởng tượng hay tranh vẽ.

Nó là một vùng đất cấm, một bí ẩn mà hắn khao khát khám phá, một chân lý mà hắn cần phải thấu hiểu.

“Chạm vào nó đi, Nhũ mẫu,” hắn ra lệnh, giọng đầy vẻ mê hoặc, như một nhà thám hiểm đang khám phá vùng đất mới.

Bích Hà run rẩy, dùng những ngón tay run rẩy nhẹ nhàng vuốt ve môi âm hộ của mình, như một lời mời gọi thầm lặng, một sự đầu hàng vô điều kiện trước đứa trẻ này.Phúc Minh không chần chừ.

Hắn ngồi dậy, cơ thể nhỏ nhắn của hắn rướn về phía trước.

Dương vật nhỏ nhắn xinh xắn của hắn, vẫn còn cương cứng và nóng bỏng, từ từ tìm đến lối vào của Bích Hà.

Hắn chạm vào lớp lông mu mềm mại, rồi đến môi âm hộ ẩm ướt, cảm giác ấm nóng và mượt mà khiến hắn run lên.

Bích Hà rên rỉ khe khẽ khi vật nhỏ của Hoàng tử chạm vào.

Đây là đỉnh điểm của sự tha hóa, nhưng cũng là sự hoàn tất của một vòng tròn tình yêu và dục vọng sai trái.

Bà cảm thấy sự xâm nhập của vật nhỏ, tuy không lớn nhưng lại vô cùng mãnh liệt.

Nó không chỉ xâm chiếm thể xác bà, mà còn xâm chiếm cả tâm hồn bà, biến bà thành một phần của đứa trẻ này một cách không thể cứu vãn.“Ấm quá… Nhũ mẫu…” Phúc Minh thì thầm, đôi mắt mở to, ngạc nhiên trước cảm giác mới lạ.

Hắn bắt đầu nhấp nhô.

Những cú nhấp đầu tiên còn vụng về, đầy sự tò mò, nhưng nhanh chóng trở nên thuần thục hơn, như thể bản năng đã trỗi dậy dẫn lối.

Hắn cảm thấy sự chặt khít của cái lồn, sự ấm áp bao bọc lấy dương vật của hắn, và mỗi cú nhấp đều mang lại một khoái cảm tột độ.

Hắn nhắm mắt lại, hoàn toàn đắm chìm vào cảm giác này.

“Nhũ mẫu… người thật tuyệt vời…” Hắn thì thầm, giọng nói đầy hưởng thụ, sự non nớt trộn lẫn với một vẻ mãn nguyện đầy đáng sợ.Hắn sung sướng hưởng dụng người phụ nữ có kinh nghiệm quan hệ tình dục phong phú này, mỗi động tác của hắn đều như một lời khẳng định quyền lực, một chiến thắng trước những rào cản đạo đức.

Cảm giác chinh phục được người phụ nữ thân cận nhất, người đã nuôi nấng hắn, mang lại cho hắn một sự thỏa mãn sâu sắc hơn bất kỳ khoái lạc thể xác nào.Phúc Minh không cảm thấy chút hối hận hay tội lỗi nào.

Thay vào đó, một triết lý mới lại hình thành trong tâm trí hắn: “Đây không phải là tội lỗi, đây là sự kết nối sâu sắc nhất giữa hai linh hồn, giữa người thầy và kẻ học trò.

Ta đã khai sáng cho Nhũ mẫu, và Nhũ mẫu đã khai sáng cho ta.

Đây là sự trao đổi năng lượng, là sự tiến hóa của nhận thức.” Với mỗi nhịp đẩy, hắn cảm thấy bản thân mình lớn lên, không phải về thể chất, mà là về tinh thần, về quyền lực.

Hắn cảm thấy mình đang hấp thụ sức mạnh, sự từng trải của Bích Hà, biến nó thành một phần của chính mình.

Hắn gầm gừ những tiếng trầm thấp, đôi mắt nhắm nghiền, tận hưởng từng khoảnh khắc của sự “khai sáng” này, như một vị hoàng đế tương lai đang thu phục thần dân của mình.Bích Hà nằm dưới thân Hoàng tử, đôi mắt đẫm lệ nhưng không còn sức phản kháng.

Sự xấu hổ ban đầu đã nhường chỗ cho một sự cam chịu, và rồi, một cảm giác khoái lạc kỳ lạ trỗi dậy, xoa dịu đi nỗi đau đớn trong tâm hồn bà.

Bà đã bị Phúc Minh thao túng hoàn toàn, trở thành một công cụ cho dục vọng của cậu, nhưng trong sâu thẳm, bà vẫn tự nhủ rằng đây là cách bà thể hiện tình yêu vô bờ bến dành cho đứa trẻ này.

Bà là người mẹ của cậu, và giờ đây, bà cũng là người tình đầu tiên, người thầy đầu tiên trên con đường tăm tối mà cậu đã chọn, một con đường mà bà biết, sẽ không có điểm dừng.

Nụ hôn của cậu, sự vuốt ve của cậu, những lời thì thầm triết lý của cậu đã ăn sâu vào tâm trí bà, biến bà thành một phần của ván cờ đầy nguy hiểm này.Đêm hôm đó, trong Minh Trí Phòng, một chương mới đã được mở ra trong cuộc đời của Hoàng tử Phúc Minh, một chương nhuốm màu dục vọng và quyền lực, khởi đầu bằng sự khuất phục của Nhũ mẫu Bích Hà.

Bình luận

Để lại bình luận