Chương 7

: Dùng năng lực để tiến bộ

Chìa khoá phòng dụng cụ thể thao có thể cho học sinh mượn sao? Trong khi nghĩ về điều này, tôi đi theo đàn chị vào trong. So với bên ngoài, bên trong tối hơn rất nhiều, nhưng mùa hiện tại vẫn là ngày dài đêm ngắn, lúc này trong phòng hầu như không thể nhìn rõ.

Thấy tôi vào, đàn chị liền đóng cửa lại, ra vẻ rất bí hiểm.

“Ừm, sao vậy? Chị, chị có biết chị làm thế này, em căng thẳng lắm a.”

Như Lan nhìn chằm chằm vào tôi cho đến khi tôi có chút rùng mình, cô ấy nói: “Tuấn Anh, năng lực của em thực sự mạnh mẽ. Khi chị chạy vào ngày hôm đó, chị cảm thấy toàn thân tràn đầy sức mạnh.”

“Cái này, miễn là chị hài lòng là được.”

Có vẻ như sức mạnh của thôi miên tốt hơn tôi tưởng tượng, mặc dù tôi đã đọc trên mạng rằng tự thôi miên có thể kích thích tiềm năng của con người, nhưng tôi không ngờ rằng các hướng dẫn gợi ý do thiết bị thôi miên tạo ra lại thực sự có tác dụng này.

Do dự một hồi, Như Lan đáp: “Chị nói không hài lòng, có phải là tham lam quá sao?”

“Này, không hài lòng cái gì? Ý chị là phần hôn?”

“Chị hy vọng có thể chạy nhanh hơn. Mặc dù bây giờ chị là người chạy nhanh nhất ở trường, nhưng khi diễn ra đại hội thể thao huyện và đại hội thể thao thành phố, trình độ hiện tại của chị là không đủ. Năm nay là năm cuối cấp ba của chị, chị hy vọng có thể giành chiến thắng ít nhất một cuộc thi cuối cùng.”

Nói đến đây, Như Lan cười gượng: “Thật là mỉa mai, càng nghĩ về điều đó, thành tích chạy của chị càng thụt lùi, và bây giờ, chị cảm thấy tốt hơn so với khi mới vào cấp ba, nếu không có em, mấy ngày trước chị cũng sẽ không thắng trận đấu.”

Đột nhiên nghe được lời tâm tình này, tôi có chút không hiểu ra sao, bởi vì tôi chưa từng gặp qua loại tình huống này, bây giờ nên an ủi cô ấy hay cổ vũ cô ấy thì tốt hơn.

Mặt khác, tôi không biết tại sao cô ấy lại nói với tôi những điều này, mặc dù chúng tôi quen nhau đã khá lâu nhưng có lẽ vẫn chưa đến mức có thể tâm sự với nhau.

Vì vậy, tôi cũng không nói chuyện với cô ấy, mà tiếp tục lắng nghe cô ấy.

“Kể từ khi em dùng năng lực kia đối với chị, chị đã luyện tập rất nhiều lần. Mặc dù điểm số của chị tăng lên rất nhiều, thậm chí đã đạt đến điểm cao nhất của chị, nhưng như vậy cũng không đủ, nếu như vậy, nhiều nhất chị chỉ đạt được thành tích như năm ngoái, chị muốn càng nhanh, càng nhanh một chút.”

Tôi ngập ngừng hỏi: “Vậy chị muốn em… sử dụng khả năng của mình lên chị lần nữa?”
Cô ấy hỏi ngược lại: “Cái này có thể khiến chị chạy nhanh hơn không?”

Đối với câu hỏi này, tôi chỉ có thể im lặng trả lời, suy cho cùng thì hiệu quả thôi miên đến mức nào không phải là điều tôi nói. Suy nghĩ cẩn thận, nếu cô ấy tin những gì tôi nói theo hướng dẫn, chỉ cần tôi nói với cô ấy rằng cô ấy có thể chạy nhanh hơn, là cô ấy có thể chạy nhanh hơn. Bất quá, thôi miên chỉ có thể thay đổi suy nghĩ của cô, chân chính chạy nhanh bao nhiêu, vẫn là do thân thể của cô quyết định, cho nên, thôi miên mang đến cường hóa cũng có hạn, hiện tại cô đã tới cực hạn sao?

Ngay khi tôi đang suy nghĩ về vấn đề học thuật này, Như Lan đã không thể chờ đợi được nữa: “Chỉ hôn thôi không đủ sao? Chị cần làm gì khác để hiệu quả của năng lực mạnh hơn?”

Trước câu hỏi dồn dập của Như Lan, tôi hoảng hồn, nhất thời không biết trả lời thế nào. Thấy tôi vẫn không trả lời, Như Lan làm một động tác kinh ngạc, trực tiếp đẩy tôi ngã xuống đống đệm chất đầy sau lưng.

Tôi hoàn toàn không hiểu cô ấy muốn làm gì nên đã phản kháng trong tiềm thức, nhưng đáng buồn thay, tôi, một người ít vận động, không thể sánh được với đàn chị được đào tạo bài bản, và rất dễ bị áp chế.

“Chị, chị muốn làm gì?”

“Xin lỗi, Tuấn Anh, điều này có thể làm cho năng lực của em hiệu quả hơn không?”

Nó như thế nào? Tôi chưa kịp hỏi câu này đã thấy mình không nói nên lời, đôi môi căng mọng của đàn chị hôn lên môi tôi. Trước khi tôi có thể phản ứng với tình huống này, một vật lạ mềm mại đã lọt vào miệng tôi. Mãi đến khi vật lạ chạm vào lưỡi, tôi mới biết đó là lưỡi của cô ấy.

Có lẽ cô ấy nghĩ rằng hôn có thể khiến cô ấy chạy nhanh hơn, vì vậy tác dụng của việc hôn lưỡi hơn nữa chắc chắn sẽ rõ ràng hơn, biết tính cách của cô ấy một chút, tôi có thể đoán được suy nghĩ của cô ấy.

Nhưng lúc này, suy nghĩ của tôi không còn quan trọng nữa, quyền kiểm soát cơ thể tôi đã bị những ham muốn bản năng chiếm lấy. Lưỡi tôi cũng xâm nhập vào khoang miệng của đối phương, tuy là lần đầu tiên tôi thực sự tiếp xúc với những thứ như hôn lưỡi nhưng đã nghe qua nhiều nên cũng biết chút ít. Ngược lại, động tác của đàn chị có vẻ rất non nớt, tôi chủ động thay thế, dưới sự hướng dẫn của tôi, chiếc lưỡi mềm mại quấn lấy lưỡi tôi.
Như Lan đại khái là không ngờ cái gọi là hôn lưỡi lại mãnh liệt như vậy, cô mở to hai mắt, theo bản năng muốn ngẩng đầu lên. Nhưng với tôi, miếng thịt trong miệng làm sao nhổ ra được?

________________

Bình luận

Để lại bình luận