Chương 7

: Đám cưới
Rõ ràng đến như vậy rồi, Tố Ngọc vẫn giữ được ưu điểm của các cô gái Tứ Xuyên đó là gương mặt bầu bĩnh và có tính cách bảo thủ, truyền thống, có thể nói là cô gái hoàn mỹ!
Hơn nữa, giọng của cô ấy có chút kỳ lạ, khi nói sẽ thêm một số từ địa phương, nghe rất thú vị, ở trong nhà, cô ấy dùng từ ngữ Tứ Xuyên để nói chuyện với mẹ.
Vài tháng sau, Tố Ngọc gả vào gia đình của Anh Tuấn. Có thể nói, đây là lần đầu tiên cha mẹ của anh cảm thấy cuối cùng ông trời cũng có một phần ưu ái cho gia đình anh. Có một người vợ tốt quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác, về chuyện náo động phòng đêm ấy, Anh Tuấn đến nay mỗi lần hồi tưởng lại đều mặt đỏ tai nóng.
Vân Tiêu là một huyện nhỏ, nơi này vẫn còn giữ một số truyền thống và phong tục, hay gọi nó là “hủ tục” thì chuẩn xác hơn. Và náo động phòng là một trong số những hủ tục đó. Phòng tân hôn ở đây không quá nhỏ như những làng quê xa xôi, cũng không quá xa hoa lộng lẫy như ở các thành phố lớn. Ở đây, khách có thể được chạm vào cơ thể cô dâu theo ý muốn của mình. Người Vân Tiêu có quan niệm gia đình rất mạnh mẽ, họ đặc biệt coi trọng tình anh em, anh em cả đời phải hỗ trợ nhau, đặc biệt là anh cả, thân là trụ cột gia đình, nếu nhất định phải ăn thịt thì tuyệt đối không để cho em của mình ăn canh, có thể nói đây là một tư tưởng ăn sâu vào tiềm thức, không thể lay chuyển được.
Nơi đây có chút khép kín về truyền thống, gia đình nào cũng ít nhất vài con. Điều đó có thể làm cho gia đình trở lên lớn mạnh hơn, có nhiều người trong nhà để không bị người ngoài bắt nạt và coi thường.
Nói đến đây, tôi nghĩ rằng, chắc hẳn trong lòng mọi người cũng đã đoán được gì đó. Thế nhưng, tôi vẫn phải dội một chút nước lạnh, khiến mọi người có thể thất vọng. Nói cho cùng thì Vân Tiêu cũng là một huyện có dân số từ bốn mươi đến năm mươi vạn người (1 vạn=10.000). Có thể nói, chuyện hai anh em cùng chung một vợ chỉ xảy ra ở những vùng đất hoang dã và thiếu văn minh.
Trở lại chuyện chính, chúng ta lại nói đến đề tài nào động phòng. Sau khi diễn ra tiệc cưới, các khách mời làm chút trò chơi nhỏ có phần thấp kém để đùa giỡn cô dâu, chú rể là điều không thể tránh khỏi. Ví dụ như cột một quả chuối dưới hông của chú rể rồi để cô dâu quỳ xuống liếm quả chuối đó. Nhưng vấn đề quan trọng là vòng cuối trước khi vào động phòng. Cô dâu trước khi chính thức gả vào nhà trai (nghĩa là bước vào phòng tân hôn) phải hoàn thành một nghi thức chứng minh bản thân. Tập tục này nghe nói đã kéo dài mấy ngàn năm, nhà trai sẽ chọn một người đáng tin cậy trong nhà để tiến hành kiểm tra thân thể của cô dâu, nhìn xem trên người cô dâu có tàn tật hoặc dậy thì không tốt, gầy yếu, có thích hợp làm công việc nhà nông, có thích hợp sinh con hay không.
Quá trình này diễn ra ở trong phòng, ngoại trừ cô dâu và người nhà do chú rể chỉ định, những vị khách khác chỉ được đứng bên ngoài. Họ có thể hỏi thăm nhưng tuyệt đối không thể xông vào phòng (cùng kiểu với bồi thẩm đoàn?). Dù sao cơ thể của cô dâu không phải ai cũng có thể nhìn, như thế chẳng phải rất bỉ ổi và tục tĩu hay sao! Mặt khác, chú rể vì để tránh hiềm nghi nhất định phải đợi tại nơi khác, không được tham gia vào quá trình này. Cũng không phải tất cả các cô dâu đều phải trải qua tục lệ này, quy định này chỉ dành cho những người lần đầu tiên kết hôn với nhà trai.
Người phụ nữ là cô dâu của anh cả. Việc này nên làm để thể hiện sự coi trọng dành cho con dâu cả, vì cô phải gánh nhiều nhiệm vụ quan trọng hơn, chẳng hạn như phục vụ những người lớn tuổi, thắp hương vào những ngày lễ… Còn người do nhà trai chọn phải có quan hệ huyết thống và phải là đàn ông. Ưu tiên cao nhất là em trai, nếu không có em trai thì có thể chọn em họ, anh họ, nếu vẫn không có thì có thể tìm bạn tốt. Hai người tổ chức một buổi lễ giao kết, mỗi người lấy một lá số tử vi ngày sinh và đốt giấy vàng để kết nghĩa thành anh em, tham gia vào buổi lễ.
Bằng một cách nào đó, truyền thống kì quái này vẫn được duy trì cho đến ngày nay. Dù sao thì nếu mọi người không có phản đối, một số phong tục cổ xưa nhất định phải được bảo tồn trong thành phố, nếu không, nền văn hóa và lịch sử hàng ngàn năm sẽ biến mất. Đó là chuyện thường như lễ bỏ vườn năm mười lăm tuổi tròn. Không ít phụ nữ đã có chồng khi trò chuyện tán gẫu, họ sẽ sử dụng việc kiểm tra cơ thể chính mình ở trong phòng tân hôn để làm trò tiêu khiển. Mọi người đều thay đổi một cách vô tri vô giác, không nhận ra rằng phong tục này có bao nhiêu hoang đường.
Và tất nhiên, Anh Tuấn là người được chọn để gánh vác trách nhiệm thực hiện phong tục này. Anh là ứng cử viên phù hợp nhất và cũng là sự lựa chọn duy nhất.
Ngay cả Anh Tuấn cũng cảm thấy có chút may mắn vì người đàn ông tiến hành kiểm tra thân thể của Tố Ngọc chính là em trai anh chứ không phải ai khác. Ngoại trừ mối quan hệ gắn bó giữa hai anh em, Anh Tuấn còn luôn tạo cho mọi người cảm giác anh là một cậu bé nhút nhát và sống nội tâm, thậm chí có chút ngại ngùng khi đối mặt với người ngoài. Cộng với điểm số xuất sắc và vẻ bề ngoài đẹp trai thì tất nhiên, trong mắt mọi người, em ấy là một cậu bé ngoan, có nhân phẩm và thành tích học tập xuất sắc.
________________

Bình luận

Để lại bình luận