Chương 7

: Đòn Trả Thù Đầu Tiên

Tuấn bước ra khỏi công ty, khuôn mặt tái nhợt, tay cầm tờ quyết định sa thải còn run rẩy. Anh ta không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chỉ trong một tuần, mọi thứ sụp đổ quá nhanh: những lời thì thầm từ đồng nghiệp, ánh mắt nghi ngờ của ông Nam, và cuối cùng là cuộc họp ngắn ngủi nơi anh ta bị buộc phải rời đi mà không một lời giải thích rõ ràng. Anh ta đứng giữa đường, ánh nắng chiều tà chiếu lên khuôn mặt thất thần, và rồi một bóng người xuất hiện trước mặt anh ta.

“Chào Tuấn,” Bình nói, giọng lạnh như băng. Anh đứng đó, đôi mắt sắc bén nhìn thẳng vào Tuấn, không chút dao động.

Tuấn ngẩng lên, thoáng ngạc nhiên rồi nhanh chóng chuyển sang tức giận. “Mày… mày làm gì ở đây?”

Bình nhếch môi, nụ cười không chút thân thiện. “Tao đến để xem mày thế nào sau khi mất tất cả. Công việc, danh dự, mọi thứ mà mày từng khoe khoang trước mặt tao.”

Tuấn nắm chặt tay, gầm gừ. “Mày nói cái gì? Tao không hiểu.”

“Thật sao?” Bình bước gần hơn, giọng nói trầm xuống. “Mày không cần hiểu. Nhưng mày sẽ nhớ ngày hôm nay, ngày mà mày mất tất cả vì đã dám cướp Lan khỏi tao.”

Tuấn lao tới, định đấm vào mặt Bình, nhưng anh chỉ khẽ nghiêng người, dễ dàng tránh được. Với sức mạnh thể chất từ thí nghiệm, Bình không còn là người đàn ông yếu đuối ngày xưa. Anh nắm lấy cổ tay Tuấn, bẻ mạnh khiến anh ta hét lên đau đớn và ngã quỵ xuống đất.

“Quỳ xuống,” Bình ra lệnh, giọng nói chứa đựng sức mạnh thao túng mà anh đã rèn luyện. Tuấn cố chống cự, nhưng cơ thể anh ta không nghe theo, từ từ khuỵu xuống trước mặt Bình. “Xin lỗi tao,” Bình tiếp tục, ánh mắt không rời khỏi khuôn mặt tái nhợt của Tuấn.

“Xin… xin lỗi,” Tuấn thì thầm, giọng run rẩy, nước mắt chảy dài trên má. Anh ta không hiểu tại sao mình lại làm vậy, nhưng sự sợ hãi và áp lực từ Bình khiến anh ta không thể kháng cự.

Bình buông tay, nhìn xuống Tuấn với ánh mắt khinh bỉ. “Mày không xứng đáng với cô ấy. Nhưng cô ấy cũng không xứng đáng với tao.” Anh quay lưng bỏ đi, để lại Tuấn quỳ đó, run rẩy trong nhục nhã.

Ngày hôm sau, Bình hẹn gặp Lan. Cô đến với vẻ mặt lo lắng, rõ ràng đã nghe tin về việc Tuấn bị sa thải. “Bình, chuyện gì đang xảy ra vậy?” cô hỏi, giọng run run. “Tuấn nói anh có liên quan đến chuyện này. Có đúng không?”

Bình mỉm cười, ngồi xuống đối diện cô. “Em nghĩ sao? Em nghĩ tao là kiểu người sẽ tha thứ cho sự phản bội?”

Lan tái mặt, lùi lại một bước. “Anh… anh làm gì Tuấn?”

“Anh chỉ cho cậu ta thấy hậu quả của việc phản bội bạn bè,” Bình đáp, giọng bình thản. “Và bây giờ, đến lượt em.”

Lan lắc đầu, nước mắt bắt đầu rơi. “Bình, làm ơn, đừng làm vậy. Em biết em sai, em xin lỗi. Anh muốn gì cũng được, chỉ cần tha cho Tuấn.”

Bình đứng dậy, tiến gần đến cô. Anh cúi xuống, nhìn thẳng vào mắt cô. “Tha thứ? Em nghĩ tao còn là Bình của ngày xưa sao? Em và Tuấn đã chọn con đường này, và giờ em phải trả giá.” Anh đưa tay chạm vào má cô, sử dụng sức mạnh thao túng để gieo vào lòng cô sự sợ hãi và hối hận tột độ. Lan run rẩy, ngã xuống ghế, ôm mặt khóc nức nở.

“Nhìn em bây giờ thật thảm hại,” Bình nói, giọng không chút thương xót. “Nhưng đây mới chỉ là khởi đầu. Em sẽ sống với nỗi đau này, như tao từng sống với nỗi đau mà em gây ra.”

Anh quay lưng bước đi, để lại Lan ngồi đó, khóc lóc trong tuyệt vọng. Khi bước ra khỏi quán cà phê, Bình cảm nhận một sự thỏa mãn lạnh lùng tràn ngập trong lòng. Lan và Tuấn đã phải trả giá, nhưng anh biết mình chưa dừng lại. Những kẻ khác – những đồng nghiệp từng coi thường anh, những người từng cười nhạo anh – họ sẽ là mục tiêu tiếp theo. Anh không còn là người đàn ông hiền lành ngày xưa nữa. Anh là một kẻ trả thù, và thế giới sẽ phải quỳ xuống trước anh.

Bình luận

Để lại bình luận