Chương 7

: Dấu vết đầu tiên

Sau đêm ở nhà Hùng, Bảo trở về nhà với một cảm giác lạ lẫm. Cậu bước qua cánh cửa gỗ quen thuộc, nơi mẹ cậu – cô Lan – đang ngồi chấm bài ở bàn ăn. “Con đi đâu mà về muộn thế?” bà hỏi, không ngẩng lên, giọng đều đều nhưng sắc lạnh. Bảo dừng lại, nhìn bóng lưng mẹ, rồi đáp: “Con qua nhà thằng Hùng làm bài tập nhóm.” Lời nói dối tuôn ra trơn tru, không chút ngập ngừng. Cô Lan gật đầu, không hỏi thêm, nhưng ánh mắt bà thoáng liếc qua cậu, như muốn tìm kiếm điều gì đó.

Bảo lên phòng, đóng cửa lại, và nằm vật xuống giường. Cậu vẫn cảm nhận được hơi nóng từ cơ thể My, tiếng rên rỉ của cô ta vang vọng trong đầu cậu. Tay cậu vô thức lần xuống quần, siết chặt “thằng nhỏ” vẫn còn cương lên khi nhớ lại cảnh đêm qua. Cậu đã làm chuyện đó – lần đầu tiên trong đời – và cảm giác ấy không phải là tội lỗi, mà là sự giải thoát. Cậu nhếch môi, tự nhủ: “Mẹ mà biết, chắc mẹ giết mình.” Nhưng ý nghĩ ấy không làm cậu sợ, mà ngược lại, nó khiến cậu phấn khích.

Thứ hai đầu tuần, Bảo đến trường với một tâm thế khác. Cậu không còn cúi đầu bước qua hành lang, mà ngẩng cao, ánh mắt quét qua đám bạn cùng lớp. Hùng đón cậu ở cổng, cười nham nhở: “Mày thế nào? Đêm qua phê chứ?” Bảo gật nhẹ: “Phê.” Hùng vỗ vai cậu: “Tốt, từ giờ mày với tao là một cặp bài trùng. Tao đã nhắn My, nó khoái mày lắm, đòi gặp lại đấy.” Bảo nhún vai, không đáp, nhưng trong lòng cậu dâng lên một cảm giác tự tin mới mẻ.

Giờ ra chơi, Hùng kéo cậu ra sau sân trường, nơi mấy thằng con trai hay tụ tập hút thuốc lén. “Mày thử điếu không?” Hùng chìa ra một điếu thuốc lá, mắt lấp lánh. Bảo nhìn điếu thuốc, nhớ đến mùi khói trong bar ở Đà Lạt, rồi cầm lấy. Cậu châm lửa, hít một hơi, ho sặc sụa. Hùng cười lớn: “Mới tập mà, từ từ rồi quen.” Bảo không bỏ cuộc, hít thêm vài hơi nữa, và dần dần, cậu thấy đầu óc nhẹ bẫng. “Thế này cũng được,” cậu nói, giọng trầm trầm.

Từ hôm đó, Bảo bắt đầu thay đổi từng chút một. Cậu không còn ngồi im trong lớp, mà thỉnh thoảng đáp lại mấy câu trêu chọc của Hùng trước mặt cả đám. Mấy đứa con gái bắt đầu để ý cậu nhiều hơn, đặc biệt là Mai – nhỏ nhắn, xinh xắn, hay đỏ mặt mỗi khi cậu vô tình chạm vào. Một lần, khi cả lớp làm vệ sinh, Mai đứng gần cậu, lí nhí: “Bảo, cậu khỏe thật, khiêng bàn một mình được luôn.” Bảo liếc qua, thấy đôi má hồng của nó, rồi nhếch môi: “Cậu nhẹ thế này, tớ khiêng cậu cũng được.” Mai đỏ mặt, cúi đầu, còn Hùng đứng xa cười phá lên: “Mày tán gái được đấy, Bảo!”

Tối đó, Hùng lại rủ cậu đi chơi. Lần này không phải nhà Hùng, mà là một quán karaoke ở ngoại ô. My và Trang đã đợi sẵn, cùng với một đứa con gái nữa tên Lan – cao, gầy, nhưng có cặp môi dày gợi cảm. “Tối nay tụi mình hát hò, rồi chơi tiếp,” Hùng nói, nháy mắt với Bảo. Cả đám ngồi quây quanh bàn, rượu và bia được mang lên liên tục. My lại bám lấy Bảo, tay vuốt ve đùi cậu: “Anh Bảo, em nhớ anh quá, đêm đó anh làm em sướng muốn chết.” Giọng cô ta ngọt ngào, đầy khiêu khích.

Bảo không đáp, chỉ kéo cô ta sát hơn, tay siết eo cô ta. My cười khúc khích, áp ngực vào cậu: “Anh mạnh bạo hơn trước rồi đấy.” Lan, cô gái mới, nhìn cậu từ đầu đến chân, rồi lên tiếng: “Nghe My kể mà em tò mò quá. Anh Bảo có gì đặc biệt mà nó mê thế?” Hùng chen vào: “Mày cứ thử đi rồi biết, thằng này không đùa được đâu.” Cả đám cười ầm lên, còn Bảo chỉ nhếch môi, ánh mắt tối lại.

Đêm ấy, họ hát hò đến khuya, rồi dần chuyển sang “chơi”. My kéo Bảo vào một góc khuất của phòng karaoke, ánh đèn mờ ảo chiếu lên khuôn mặt cô ta. “Anh, làm lại với em đi,” cô ta thì thầm, tay lần xuống khóa quần cậu. Bảo không từ chối. Cậu biết mình đã nghiện cảm giác này, và cậu muốn nhiều hơn.

Bình luận

Để lại bình luận