Chương 7

:
Ngay từ đầu Nguyễn Thuỳ Chi nghe Nguyễn Gia Bảo nói, trong lòng có chút cảm động, mặc dù chính mình có phế đi thằng nhóc này, nhưng mà con cũng không có trách mình, thật là không uổng công mình hiểu rõ con trai nhất. Câu nói phía sau còn có nhắc đến chuyện của Nguyễn Dao, giống như là đang nói di ngôn, cô có chút dở khóc dở cười, thằng nhóc này còn chưa quên ngày hôm qua bị Nguyễn Dao ngáng chân.
Nguyễn Thuỳ Chi nghe Nguyễn Gia Bảo nói thì bật cười, lập tức muốn trêu chọc thằng nhóc này một chút, cố gắng để không cười ra tiếng, giả vờ đau lòng nói:”Gia Bảo, mẹ thực sự xin lỗi con nha!Mẹ không phải là cố ý đâu, hiện tại mẹ thấy thì gân mạch đã bị phá hư hết rồi, chỉ có thể cắt bỏ mà thôi. Con cứ yên tâm, mẹ sẽ bên con chăm sóc cho con cả đời.”
“Cái gì?”Nguyễn Gia Bảo từ trên giường ngồi thẳng dậy, trợn to hai mắt nhìn Nguyễn Thuỳ Chi, thanh âm run rẩy nói:”Phá hư….nó bị hoại tử rồi sao?Mẹ, mẹ….mẹ…mẹ không lừa con chứ?”
Nguyễn Thuỳ Chi cười thầm trong lòng, đứa nhỏ này, mẹ còn không trị được con sao. Thật ra điều này không thể trách sao Nguyễn Thuỳ Chi lại đùa giỡn một trận quái ác như vậy, mấy năm gần đây, thằng nhóc này càng ngày càng quá phận. Năm trước thằng nhóc này giấu diếm chính mình, lén lút phá trinh của Bảo Châu dù đứa nhỏ mới có mười một tuổi, sợ chính mình biết nên thằng nhóc này đã kêu Bảo Châu giấu diếm mình, nếu không phải tự chính mình nhìn ra được, thì hiện tại cũng đã bị hai đứa nhỏ này qua mặt rồi. Về sau chính mình với đứa nhỏ này thỏa thuận ba điều, một tuần chỉ có thể làm chuyện đó với Bảo Châu một lần thôi, phải đợi đến năm 12 tuổi mới có thể làm tiếp chuyện đó. Không nghĩ tới rằng, đứa nhỏ mới có chín tuổi đã bị thằng nhãi này chơi rồi, cho dù cặp vú kia thật sự không giống như của đứa nhỏ 9 tuổi, nhưng bé con đúng là 9 tuổi. Nếu không ngăn chặn hành vi của Nguyễn Gia Bảo thì chỉ sợ về sau đứa con mới sinh ra đời cũng bị thằng nhóc này xuống tay mất.
Lúc này Nguyễn Gia Bảo thực sự choáng váng, những lời nói vừa rồi chỉ là chính mình giả vờ nói một cách nghiêm túc đáng thương. Bởi vì tôi cảm giác con cặt của mình không có vấn đề gì cả, chỉ là ngay lúc đầu bị kéo một chút thì đau đớn một chút mà thôi. Về sau khi mẹ tôi kiểm tra, tôi cảm giác được sự mềm mại của bàn tay nhỏ của mẹ tôi, nhận được sự kích thích này, con cặt của tôi phông to lên, kết quả là đã bình phục. Mặc dù lúc sau con cặt của tôi có bị thương một chút, nhưng mà bàn tay của mẹ sờ qua vài cái thì thấy không có vấn đề gì rồi. Thấy mẹ đang mang một vẻ mặt lo lắng, Nguyễn Gia Bảo chớp mắt, trong đầu thầm tính toán, tối hôm qua mình lén lút làm Bảo Châu, đây chỉ sợ là món nợ cũ lẫn món nợ mới tính toán một lượt này, chỉ sợ hôm nay chính mình lại chịu không nổi rồi, được rồi có gì chút nữa sẽ sử dụng “khổ nhục kế” sau đó nhân lúc tình thế đang loạn thì “đục nước béo cò” cuối cùng sử dụng 36 kế tẩu vị là thượng sách.
Tính toán xong toàn bộ, nhưng mà bị chính mẹ ruột mình doạ là liệt dương rồi. Ôi, bệnh liệt dương hay không liệt dương cũng không sao cả, dù sao chỉ sợ là không thể cùng với mình chiến đấu tiếp được nữa rồi, không lẽ con cặt mình sẽ rời xa mình sao. Không thèm quan tâm đến mưu kế “đục nước béo cò” nữa, cầm lên con cặt của mình lên, cẩn thận nhìn một phen. Nhìn ở bên ngoài, thấy quy đầu hồng nhuận, thân cặt đầy đặn, trên thân cặt nổi đầy gân xanh trông rất dữ tợn vô cùng, về phần gân mạch bị hoại tử? Dùng tay của chính mình sờ thì nó vẫn cứng rắn, co giãn được rất tốt. Dù có nhìn như thế nào, thì cũng là một con cặt vô cùng thô to và bình thường, có đặc điểm vô cùng đẹp tốt là một con cặt thô to khoẻ nha.
Nguyễn Gia Bảo cẩn thận nghiên cứu, hơi liếc mắt nhìn mẹ mình một cái, vừa rồi mẹ có cười một chút?Hỏng, bị trúng kế rồi!Nguyễn Gia Bảo cảm thấy rất rõ ràng, mình đã nói là con cặt của mình còn chưa đụ nát lồn mẹ già thì làm sao có thể dễ dàng mà buông xuôi, chấp nhận buông xuôi hai tay được. ha ha, nếu mẹ đã tính kế con thì con sẽ tương kế tựu kế, lấy bất biến ứng vạn biến nha.
Nguyễn Thuỳ Chi đang thưởng thức vẻ mặt cực kỳ bi thương của Nguyễn Gia Bảo, không cần phải nói là cô đang rất là vui sướng. Liên tục hai ngày hôm nay, đứa nhỏ này đã ở trước mặt mình hống hách thế nào rồi, nếu không phải là do lúc này không thích hợp thì Nguyễn Thuỳ Chi muốn đứng lên nhảy một khúc, ăn mừng một trận.
Chưa kịp tận hưởng chiến thắng đủ thì đột nhiên Nguyễn Gia Bảo lại bất ngờ nhào vào lòng cô, hét lớn một tiếng:”Mẹ ơi, con sai rồi, con không nên tình trùng chạy thẳng lên não, không nên ham mê tính dục, mẹ cứu, cứu con với.”

________________

Bình luận

Để lại bình luận