Chương 7

: Công việc thu nhập cao

Lê Ngọc Minh biết cô sắp ra lần nữa nên đâm mạnh vào. Lúc này, tóc của Bích Trân xõa tung trên giường, đầu lắc lư trái phải, răng nghiến chặt, hai cánh tay ôm lấy eo Lê Ngọc Minh, vẻ mặt đói khát.

“Ahhhh… lồn của em… lại bị… quy đầu to… ahhh… đâm vào… sướng quá… tê quá… ưmmmm…. em… sắp ra… sắp ra… sắp bị đụng hỏng rồi… không nhịn được nữa… ô… ahhhhhh…”

Lê Ngọc Minh cảm thấy con cặc tê dại một hồi, muốn kìm lại việc xuất tinh, nhưng nhìn thấy bộ dạng đáng thương và đáng yêu của Bích Trân cùng tiếng rên rỉ phát ra từ lỗ mũi cô, anh thực sự sợ cô chịu không nổi, thế là đâm liên tiếp mấy cái, tiếp theo tôi chỉ cảm thấy một cơn rùng mình vô thức, một luồng tinh dịch mạnh mẽ phun vào âm đạo của Bích Trân, hai người mềm mại ôm chặt lấy nhau.

Từ đó về sau, mỗi khi có cơ hội, hai người sẽ bí mật lẻn vào biệt thự hẹn hò, sống một cuộc sống hạnh phúc anh anh em em vui vẻ.

Nhưng thời gian tốt đẹp không kéo dài được lâu, cha của Bích Trân biết được chuyện hai người, ông ấy rất tức giận, gửi Bích Trân sang Mỹ du học, còn Lê Ngọc Minh cũng đến làm việc trong một công ty thương mại, hai người họ đã bị chia cắt như vậy, không có cơ hội gặp nhau nữa.

Lúc đầu, cứ hai, ba ngày một lần, Bích Trân sẽ viết một bức thư tình cho Lê Ngọc Minh, dần dần chuyển sang viết mỗi tuần, sau đó thành hai tuần một lần, rồi dần dần trở thành một tháng một lá, chưa được nửa năm lại không có tin tức gì cả.

Lê Ngọc Minh luôn tin rằng Bích Trân yêu mình vì cô đã thề nếu cô thay lòng sẽ bị ô tô đâm, điều này đã thuyết phục Lê Ngọc Minh, có thể cô đang bận học hoặc có chuyện gì đột xuất nên không viết thư cho anh.

Lê Ngọc Minh lo lắng cô có thể xảy ra chuyện gì đó nên vội vàng viết vài bức thư cho Bích Trân. Một thời gian rất lâu, Bích Trân mới gửi lại thư và một bức ảnh. Lê Ngọc Minh háo hức mở thư ra đọc, đau đớn đến phát điên lên.

Hóa ra bức thư do Bích Trân gửi đã nói với Lê Ngọc Minh rằng cha cô cực lực phản đối cuộc hôn nhân của họ, vì hoàn cảnh khó khăn của Lê Ngọc Minh vào lúc này, anh không thể một bước lên đời, phù hợp yêu cầu của bố cô. Cho nên cô đã liên tục cân nhắc, đau dài không bằng đau ngắn, nên cô quyết định chia tay anh, giờ cô đã kết hôn với một bác sĩ trẻ, đẹp trai và đầy triển vọng do cha giới thiệu, cũng gửi ảnh cưới cho anh, bảo Lê Ngọc Minh quên chuyện cũ đi, tìm một cô gái hiền thục kết hôn, đồng thời yêu cầu anh đừng viết thư quấy rầy cuộc sống của cô nữa.

Sau đả kích này, Lê Ngọc Minh trầm cảm một thời gian dài, quả thực là rất hận phụ nữ, trong lòng không còn chút tình cảm nào, anh đã thay đổi một trăm tám mươi độ từ một người đàn ông trong sáng và tốt bụng, giờ đây đã không còn có loại tình yêu thuần khiết như vậy đối với phụ nữ, ngược lại chỉ muốn chơi đùa, trả thù phụ nữ.

*

Một ngày nọ, Lê Ngọc Minh không có việc gì làm, đang ở nhà đọc báo, nhìn thấy một mục quảng cáo trên báo khiến anh tò mò.

Quảng cáo viết: “Chúng tôi đang tìm kiếm nam hướng dẫn viên du lịch đã tốt nghiệp đại học, có sức khỏe tốt, cao trên 1m75, đẹp trai, chưa lập gia đình. Không yêu cầu kinh nghiệm. Đảm bảo thu nhập hàng tháng hàng chục triệu đồng. Nếu quan tâm, vui lòng gọi cho chúng tôi theo số XXXXXXXX.”

Lê Ngọc Minh là một sinh viên tốt nghiệp đại học, cao một mét bảy tám, tự tin mình ưa nhìn, chưa kết hôn, đáp ứng đầy đủ điều kiện xin việc trên báo, chưa kể mức lương hàng tháng hậu hĩnh, đã tác động rất lớn đến anh.

Vì vậy Lê Ngọc Minh với tâm lý muốn thử một lần, nhấc điện thoại lên, gọi đến số trong quảng cáo. Sau khi cuộc gọi được kết nối, đầu dây bên kia vang lên một giọng nữ ngọt ngào: “Xin chào, đây là công ty du lịch XX, xin hỏi anh cần gì?”

“Ồ! Xin lỗi, tôi nhìn thấy một quảng cáo trên báo, muốn ứng tuyển.”

“À, vâng, anh ứng tuyển à? Vậy anh đã đọc kỹ điều kiện chưa? Anh có đáp ứng đủ điều kiện không?”

“Vâng! Tôi đã đọc chi tiết, đáp ứng đủ điều kiện.”

“Vậy được, nếu anh muốn ứng tuyển, vui lòng đến công ty du lịch của chúng tôi, phỏng vấn trực tiếp.”

“Tôi chân thành muốn ứng tuyển. Xin vui lòng cho tôi biết địa chỉ của cô, tôi sẽ đến trao đổi ngay.”

“Được! Anh ghi lại địa chỉ. Phòng A, tầng bảy, tòa nhà XX, số 2, khu X, đường Trường Sơn. Nhớ mang theo căn cước công dân và bằng đại học.”

“Vâng, cảm ơn cô. Tôi đã ghi lại rồi. Tôi sẽ mang theo giấy tờ tùy thân, lập tức qua đó ngay. Tạm biệt cô!”

“Được! Anh đến ngay nhé, tôi đợi anh. Tạm biệt!”

Lê Ngọc Minh cúp điện thoại, lập tức thay quần áo, lái xe máy đến nơi ứng tuyển.

Anh đến công ty du lịch, một phụ nữ bên trong ra mở cửa.

________________

Bình luận

Để lại bình luận