Chương 7

Hắn không khỏi nuốt một ngụm nước miếng.

Tào Phó Thanh nghĩ tới xúc cảm tối hôm qua, bộ ngực mềm mại bị bàn tay hắn bao bọc… Nếu bóp chặt lấy nó, chắc chắn sẽ thoải mái cực kỳ.

Bỗng nhiên, Tô Phàm đứng thẳng người, xoay người nhìn về phía hắn. Khuôn mặt kiều diễm nở một nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời, trong tay cô còn cầm một sợi dây thép.

“Ra, anh đi ra ngoài hả?”

Tào Phó Thanh nhìn chằm chằm sợi dây thép trong tay cô, như thể hắn đã chuyện gì đã xảy ra.

“Chuyện là như vậy… Tôi ra ngoài quên không mang theo chìa khóa, lại bị nhốt ở bên ngoài, có thể cho tôi mượn điện thoại gọi điện cho thợ phá khóa được không?”

Hắn biết ngay mà.

“Ấy không được.” Tô Phàm nói với vẻ buồn bực: “Tôi không có tiền, thợ phá khóa tới cũng không có tiền trả cho ông ấy, anh có thể cho tôi mượn một chút tiền được không? Đợi tôi nhận được lương, tôi nhất định sẽ trả lại cho anh!”

Người đàn ông im lặng đứng ở đó, không hề cử động giống như người gỗ.

Tô Phàm không khỏi cảm thấy kỳ quái, cô chớp chớp đôi mắt trong veo, môi hồng răng trắng mỉm cười nhìn Tào Phó Thanh, tiến lại gần anh vài cm.

Tô Phàm biết bản thân xinh đẹp, quyến rũ đến mức nào, thế nên cô muốn dùng ưu thế này để đả động hắn. Có người đàn ông nào lại không thích phụ nữ xinh đẹp chứ?

“Anh đẹp trai, anh giai à, được không vậy, xin anh đó! Cùng lắm thì anh cứ viết một tờ giấy ghi nợ, tôi ở ngay sát nhà anh, sẽ không bỏ trốn đâu!”

Tào Phó Thanh nheo mắt.

“Cô đang quyến rũ tôi đúng không?”

Gì?

Tô Phàm quả quyết lắc đầu như trống bỏi: “Tôi không hề!”

Sợ hắn hiểu lầm, cô vội vàng lùi về sau hai bước. Ai ngờ người đàn ông ban nãy vẫn còn bình tĩnh, lúc này đột nhiên nắm lấy cánh tay của cô, kéo mạnh một cái. Sau đó hắn nắm lấy cằm của cô, đau đớn khiến Tô Phàm không nhịn được mà rơi nước mắt.

“Không phải cô đang quyến rũ tôi sao?”

Giọng nói của Tào Phó Thanh mang theo sự phẫn nộ, hắn nghiến răng nói: “Từ tối hôm qua, cô cố ý muốn vào nhà tôi để quyến rũ tôi, còn không mặc áօ ɭót, khiến tôi động ɖu͙ƈ. Rõ ràng là cô cố ý lộ ngực ở trước mặt tôi!”

Lời lẽ dung tục khiến cô không thể nào hiểu nổi.

“Tôi… Tôi không hề!”

Một bàn tay to đột nhiên nắm lấy bộ ngực của cô. Tô Phàm hét lên đau đớn, chỉ muốn mắng hắn là đồ dê xồm, nhưng lại bị bóp đến nỗi không nói nên lời.

Cảm nhận xúc cảm mềm mại ở trong tay, Tào Phó Thanh không ngừng thở gấp.

“Còn nói không quyến rũ tôi! Vậy tại sao cô lại không mặc áo trong! Chẳng phải là muốn quyến rũ tôi sao? Được rồi, nếu cô đã quyến rũ tôi, vậy thì tôi sẽ thỏa mãn cô!”

“Chờ đã —”

Hắn nắm lấy cánh tay của cô, đẩy mạnh vào trong phòng. Tô Phàm đau đến mức suýt chút nữa ngã xuống dưới đất. Cũng may cô giữ thăng bằng tốt, vội vàng lùi về phía sau, giữ một khoảng cách an toàn với Tào Phó Thanh, sau đó liều mạng giải thích.

“Tôi thật sự không có ý đó! Anh giai à, anh nghe tôi nói đi, tôi thật sự là ra ngoài quên mang theo chìa khóa. Tôi đang định xuống dưới lầu uống rượu, không tin anh nhìn trước cửa nhà tôi mà xem, rượu của tôi vẫn để ở trêи mặt đất!”

“A.” Tào Phó Thanh khinh thường cười lạnh: “Thủ đoạn ấu trĩ mà cô dùng, tôi đã thấy nhiều rồi. Mượn rượu xông vào nhà tôi, lại dùng rượu chuốc say tôi, muốn lên giường với tôi.”

Vẻ mặt của hắn vô cùng dữ tợn, ngay cả nụ cười nơi khóe miệng cũng trở nên đáng sợ cực kỳ. Hắn chậm rãi bước từng bước về phía cô.

“Không tồi, cô đã thành công quyến rũ tôi rồi đấy. Ngày hôm qua, xúc cảm của bộ ngực này không tồi, ông đây đã nghĩ về cô suốt cả ngày hôm nay! Nếu đã tặng không tới cửa, tôi đương nhiên phải nhận rồi!”

Cô điên mất, phải giải thích hiểu lầm chết tiệt này như thế nào? Người bình thường sẽ không có kiểu suy nghĩ này được chứ?

Bình luận

Để lại bình luận