Chương 7

Cô thả chiếc hộp bánh vào lòng nước.

Chiếc hộp xoay tròn, rồi chìm dần.

Không phải là kết thúc, mà là một lời tạm biệt với những mong mỏi quá ngây thơ.

“Tui đã thích ông, từ rất lâu rồi…” “Nhưng nếu hôm nay tui đứng sau một người con gái khác, thì lần tới – tui nhất định sẽ tiến về phía trước.”

Đôi mắt cô khẽ khép lại. Một giọt nước mưa rơi trên má, rồi một giọt nữa. Hay là nước mắt? Cô cũng không phân biệt nổi nữa. Nhưng lần này, cô không lau đi. Vì cô chấp nhận – chấp nhận mình đã chậm một bước.

Chỉ là chậm, không có nghĩa là thua.

Tối hôm đó, tại dinh thự Ngô gia.

Bữa cơm vẫn diễn ra đúng lễ nghi quý tộc: nghiêm trang, chuẩn mực, yên lặng ngoài lời chúc rượu của cha cô – Ngô Trấn Vũ.

– “Thanh Nguyệt, con bỏ bữa sáng hôm nay. Lý do?” – giọng ông vang lên khi người hầu dọn món tráng miệng.

– “Dạ, con hơi mệt. Con xin phép lên phòng sớm.” – cô đáp, khẽ mỉm cười như thể chẳng có gì xảy ra.

– “Chuyện ở trường à?” – mẹ cô, bà Hứa Như Hoa, ánh mắt sắc như gương đồng, nhìn xuyên qua lớp vỏ bình thản của con gái.

Ngô Thanh Nguyệt vẫn chỉ lắc đầu, nhẹ nhàng bước đi, sống mũi cao ngẩng lên, không để bất kỳ ai nhìn thấy một vết nứt nào trong dáng vẻ của cô.

Nhưng sau cánh cửa phòng kín đáo, tiểu thư Ngô thị ngồi xuống bàn trang điểm, lặng lẽ nhìn bản thân trong gương. Không còn khóc. Không còn yếu đuối. Chỉ có một ánh nhìn kiên định đến lạ lùng.

“Nếu cô giáo là đối thủ, thì em sẽ cạnh tranh như một người ngang tầm – bằng bản lĩnh, không phải nước mắt.”

Cũng trong đêm đó, bóng tối vô tận bao trùm xuống dinh thự Ngô gia trong một sự yên ả đầy bất thường.

Phía sau lớp tường cao, lính gác tuần tra đều đặn, camera an ninh quét liên tục những vòng sáng xanh nhạt. Nhưng không ai để ý, một chấm đỏ nhỏ từ xa đã khóa chặt vào khung cửa sổ tầng ba – nơi phòng của tiểu thư Ngô Thanh Nguyệt.

Đúng 2 giờ sáng.

Một tiếng “tạch” rất khẽ vang lên. Khung cửa bật mở. Một bóng đen đột ngột luồn vào như làn gió.

Trong giấc ngủ, Thanh Nguyệt không kịp nhận ra có gì bất thường. Chỉ đến khi một làn hơi thuốc mê xộc vào mũi, cô mới giật mình, vùng dậy – nhưng đã quá muộn. Một bàn tay siết chặt lấy cổ cô, một ống kim tiêm nhanh chóng đâm vào cánh tay mảnh mai.

“…Mày tỉnh quá trễ rồi, công chúa nhỏ à…”

Ánh mắt cô mờ đi.

3:30 sáng – Phòng điều hành tác chiến bí mật, Tổ chức Dark Destiny.

Một bản đồ vệ tinh hiện rõ hình ảnh dinh thự Ngô thị cùng những vết nhiễu loạn tín hiệu bất thường từ tầng ba. Lệnh khẩn cấp được chuyển đến các đặc vụ ưu tú nhất của tổ chức sát thủ ngầm – nhóm mang mật danh “Huyết Dạ”, do nhân vật cấp S – S.Flash chỉ huy.

– “Đối tượng bị bắt cóc là con gái trưởng của Ngô Trấn Vũ. Ưu tiên giải cứu, không được để thương tích. Tập đoàn Ngô thị chấp nhận trả bất kỳ giá nào.” – giọng nữ trong radio vang lên lạnh lùng.

S.Flash – Võ Tuấn Khanh – kéo mũ trùm che kín khuôn mặt, siết chặt găng tay đen. Bên cạnh anh là hai thành viên đàn chị cốt cán: nữ tay súng bắn tỉa đệ nhất của tổ chức sát thủ Dark Destiny, Eyes Hawk (Tô Dương Lan Ngọc) – bắn tỉa. Nữ siêu cấp hacker BlackQueen (Trần Ngọc Uyển Linh) – phân tích tín hiệu, phá hệ thống an ninh và phá hệ thống cửa.

– “Thời gian là mạng sống. Mười hai phút nữa di chuyển. Tôi sẽ vào trong trước.” – Khanh dặn lại, rồi nhảy khỏi trực thăng đệm từ độ cao thấp, đáp xuống mái tòa nhà đối diện dinh thự Ngô thị như một chiếc bóng bạc vụt qua đêm tối.

Tầng hầm ngầm – Khu chuồng cũ sau vườn, ẩn trong hốc đá

Ngô Thanh Nguyệt bị trói tay, miệng bị dán băng keo, ánh mắt ráo hoảnh trong bóng tối.

Cô tỉnh lại sau thuốc mê, đầu choáng váng, nhưng vẫn giữ được sự tỉnh táo. Những kẻ bắt cóc – ba người – đang dùng bộ đàm nói chuyện bằng mật mã, âm sắc đặc trưng của lính đánh thuê Đông Âu.

Bình luận

Để lại bình luận