Chương 7

– Khánh..! Thôi mà..! Ư..!

Hương ưỡn ngực nâng ngọn đồi lên cao như cừu non dâng hiến xác thịt cho loài hổ báo. Lúc này Khánh đã rời bỏ tay nàng, quay về vuốt ve khắp thân thể đang hừng hực lửa tình, tay còn lại phối hợp luân phiên vừa bú mút vừa nhào nặn hai quả đào tiên. Hương bấu tay cào cấu khiến tấm ga giường nhàu nát, chắc cũng chỉ có thế mới giải tỏa được cơn đê mê đến từ đôi bầu sữa đang cương cứng vì kích thích. Nàng ôm mặt Khánh kéo lên gắn môi mình vào môi hắn ngấu nghiến cưỡng chiếm một nụ hôn. Khánh đẩy lưỡi khám phá khoang miệng ngọt ngào rồi lại nút mạnh nuốt lấy chiếc lưỡi thơm ngọt của nàng, cảm giác ướt át mềm mại mang đến cho nhau đê mê ngây ngất.

Một lần nữa Hương phải ngửa cổ thở gấp như đang hấp hối vì cơ thể đòi hỏi lượng oxy nhiều hơn. Khánh không ngừng bóp nắn mơn trớn khiến cho hai bầu vú ngày càng căng tức ngây dại. Căn phòng lạnh ngắt vẫn không đủ hạ nhiệt cho thân thể trần trụi đang bị đốt cháy bởi nhục cảm. Hương ôm chầm lấy mặt Khánh nhưng lần này là đẩy hắn trở về vùng chiến địa để miệng lưỡi tiếp tục gieo xuống cặp nhũ hoa những đày ải thê lương. Bầu vú phập phồng đàn hồi, quầng vú nhíu lại khiến hai núm dựng lên mời gọi. Khánh lại được dịp ngoạm từng mảng thịt bú chùn chụt nhưng không giống đứa trẻ khát sữa mà như kẻ chết đói đang ăn hai khối thịt tươi mơn mởn.

Khánh vẫn duy trì thế nằm đè nhưng bước một chân ra ngoài, chân còn lại chắn giữa háng Hương. Bây giờ thì hai đôi háng xen kẽ kẹp lấy nhau như những ngón tay đan vào nhau sát rạt. Sự nổi cộm lúc này chuyển từ gò mu sang tì mạnh vào đùi xâm chiếm cả nhận thức, tiếp tục mang đến cho Hương những khiêu khích mới mẻ. Bàn tay lão luyện không ngừng vuốt ve trên da thịt mịn màng, trôi dần xuống vị trí thấp hơn để mơn trớn vòng eo rồi lướt chầm chậm xuống bụng dưới… Chiếc bụng phẳng phiu lập tức thoi thóp trong hơi thở rối nhịp. Những ngón tay mò mẫm tiến sâu hơn chạm đến ranh giới cấm địa, là nơi quần lót mảnh như một sợi dây vắt ngang chắn lối. Hương run run chụp tay Khánh giữ lại, bàn tay “hư hỏng” liền ngoan ngoãn nằm im thin thít. Nhưng sự dối trá ấy cũng chỉ tồn tại trong phút chốc, Khánh nắm lấy tay Hương chuyển lên trên, duỗi những ngón tay sang trọng đưa vào miệng mút tha thiết.

– Ôi… Kh… ánh… nh..! – Hương cố nhổm đầu dậy nhưng sự đê mê đã quật nàng rơi trở lại.

Khánh mút lần lượt từng ngón tay, liếm láp kẽ tay, mấp máy hai môi lên mu bàn tay lẫn cổ tay khiến Hương nhột nhạt. Nàng khẽ cười khúc khích nhìn Khánh âu yếm.

– Coi kìa, chị có nhúng tay vào mật ong đâu mà liếm láp như vậy!
– Chị chính là mật ong của em! Da thịt chị ngọt ngào như mật, thơm mát như hoa và mềm mại như lụa!

Nằm trong vòng tay ôm ấp nâng niu, Hương đã tìm thấy giá trị bản thân. Tất cả những gì Khánh làm đều mang ý nghĩa tôn vinh một nữ thần. Ôi Khánh… em tuyệt hơn chị nghĩ, thảo nào chị Phấn luôn miệng nhắc về em như một thành tựu vĩ đại trong đời chị ấy.

Khánh cắn cắn ngón tay khiến Hương hơi nhíu mày. Trong lúc ấy thì bàn tay ma quỷ lại mon mem tìm xuống bên dưới. Lần này những ngón tay lướt trên da thịt với tốc độ nhanh hơn vì nôn nóng tiếp cận vùng cấm địa. Hương luống cuống rụt tay che chắn nhưng không thể rút ngón tay ra khỏi miệng Khánh. Hắn không cắn mạnh mà chỉ vừa đủ để khớp ngón tay không thể lọt qua khoảng hở hàm răng. Không còn kịp nữa, bàn tay “hư hỏng” kia đã chụp vào chỗ nhô cao. Bụng Hương hóp lại, miệng há hốc nhận ra cô bé ướt át đang bị đứa con trai xa lạ bóp nắn.

– Ư… ư..!

Tiếng rên rỉ đáng yêu đan xen hơi thở dồn dập. Thật xấu hổ khi bị Khánh phát hiện khe nứt nơi ấy đã hoàn toàn ướt đẫm. Hương co chân ép chặt đùi trong nỗi thẹn thùng xấu hổ, nhưng hành động đó càng kích thích sự kiêu ngạo của kẻ thám hiểm. Khánh bóp khối thịt ấy mạnh hơn, nhiều hơn và nhanh hơn… Bóp nắn để cảm nhận sự mềm mại, bóp để vắt nước từ hang sâu thấm qua quần lót dính vào lòng bàn tay… Đúng thế, mảnh vải ren bé xíu chỉ đậy vừa phần nhô cao đã sậm màu vì thấm ướt. Khánh dừng lại để Hương lấy nhịp thở rồi bất ngờ những ngón tay ranh ma phơn phớt cào vào đùi non khiến nàng phải giật bắn người vì nhột. Chân bật ra co duỗi tạo thành những vệt dài nhăn nhúm trên ga giường.

– Đừng… A… Nhột chị mà Khánh..!

Hương chưa kịp hoàn hồn liền nhận thấy tay Khánh đã trườn qua hông nắm lưng quần lót chầm chậm kéo xuống. Thật không đơn giản khi đó là hành trình dài đằng đẵng phải đi hết trọn bờ mông cong vút. Khánh chỉ kéo xệ được một phía vì phía còn lại đang bị khẩu đại pháo tì sát vào đùi Hương gây cản trở. Hắn liền nhón người luồn tay vào trong nhưng bàn tay yếu ớt của Hương đã kịp níu lại.

Bình luận

Để lại bình luận