Chương 7

“A… Ý tưởng này thật tuyệt… Ta đã sớm muốn nhìn thấy con đĩ chết tiệt này ở trước mặt ta giống như một con chó cái vẫy đuôi cầu xin… Chúng ta không chỉ có thể để con tiện nhân chết tiệt này trở thành công cụ sinh sản cho những con chó đực… Để nàng mỗi ngày đều sinh ra không biết là tạp chủng của con chó hoang nào… Còn có thể kéo con chó cái dâm đãng này đến kinh đô để diễu phố… Để cho mọi người đều nhìn xem cái gọi là tông chủ Vân Lam Tông cuối cùng là một loại hàng rẻ tiền như thế nào ha ha ha…” Nghe xong ý tưởng này thì Gia Hình Thiên lập tức tỏ vẻ tán thành, hắn không thể chờ đợi được nữa để có thể sỉ nhục một cách tàn nhẫn hơn nữa con đĩ đang kêu thảm thiết dưới háng mình lúc này.
“Đúng vậy, đúng vậy… Đợi đến ngày mai ta cho mọi người đều biết được dung nhan của con đĩ này… Còn có thể treo nàng ta ở cổng thành trong ba ngày… Mọi người đều có thể làm bất cứ điều gì mình muốn với nàng ta ha ha ha…” Nghe xong ý tưởng này, đôi mắt của Pháp Mã sáng lên, hắn cũng bắt đầu phụ họa theo.
“Không tệ không tệ, đợi đến khi chúng ta đều chơi chán con đĩ này thì làm theo những gì vừa bàn bạc, đến lúc đó không sợ con đĩ này không khuất phục, chúng ta phải không ngừng giày vò con tiện nhân này, để cho con tiện nhân này cảm nhận được sự tuyệt vọng sâu sắc nhất của con người!!!”
Sau hơn mười phút ra vào mãnh liệt, theo khoái cảm từ hạ thân truyền đến càng lúc càng mãnh liệt, Gia Hình Thiên cũng bắt đầu tăng tốc độ ra vào của côn thịt trong tiểu huyệt của Vân Vận, sau hơn mười phút ra vào của côn thịt, tiểu huyệt của nàng đã sớm thích ứng với nhịp điệu này, sự đau đớn truyền đến từ hạ thể cũng bắt đầu chuyển thành khoái cảm mãnh liệt, theo từng đợt khoái cảm như sóng biển không ngừng truyền từ tiểu huyệt đến tứ chi bách hài, tràn ngập trong đầu nàng, dần dần nàng cũng không còn chống cự nữa, thậm chí còn chủ động vặn vẹo hạ thân của mình, bắt đầu phối hợp với động tác của côn thịt.
“Hừm… Ừm… Thật thoải mái… Ôi chao… Sao lại thoải mái như vậy… Ừm… Cảm giác này… Hô hấp… Rõ ràng trước đây chưa từng trải qua… Ừm… Thật thích… Ôi chao… Thật muốn… Ồ… Muốn nhiều hơn nữa… Ha… Nhanh lên một chút… Ừm… Cắm nhanh hơn một chút…” Dần dần từng tiếng rên rỉ bắt đầu phát ra từ miệng của Vân Vận, nàng cũng bắt đầu dần dần chìm đắm trong khoái cảm do côn thịt ra vào trong tiểu huyệt mang lại.
Sau khi Tiêu Viêm trút hết dục vọng, Cổ Hà nhìn Vân Vận đang mơ màng trước mắt, rồi lại nhớ đến dáng vẻ kiêu hãnh của nàng vào buổi sáng, một luồng khoái cảm dâng lên trong lòng hắn, hắn đưa tay nắm chặt đầu của Ma Nha, để cho côn thịt đã sớm không kìm nén được của mình ra vào trong miệng của Vân Vận một cách tùy tiện, từng nhịp từng nhịp, nàng có thể cảm nhận được quy đầu lướt qua gốc lưỡi ấm áp, thẳng đến khoái cảm ở cổ họng, từ côn thịt truyền đến từng đợt khoái cảm mãnh liệt như sóng biển không ngừng cuộn trào khiến hắn càng dùng sức ra vào từng nhịp, côn thịt thẳng tiến vào thực quản của nàng, nhìn Ma Nha bị hắn làm cho sâu hầu đến nỗi trợn trắng mắt, khoái cảm về mặt tâm lý khi giày xéo nữ tử cao quý giống như mặt trời lúc sáu giờ, không gì cản nổi mà dần dần mọc lên.
Theo từng đợt người tiếp theo đưa côn thịt của mình vào tiểu huyệt của Vân Vận, miệng nhỏ và cúc hoa của nàng cũng bị những kẻ không chịu thua kém khai phá, dần dần, nàng bắt đầu chìm đắm trong loại khoái cảm vô song này, không còn chống cự lại thú vui tình dục, thậm chí dần dần thích thú với hành vi này.
Đợi đến khi tất cả mọi người đều giải phóng tinh dịch đã tích tụ từ lâu của mình vào người Vân Vận, trên mặt đất đã tích tụ thành một hồ tinh dịch nhỏ, Vân Vận cứ như vậy nằm trong hồ, toàn thân dính đầy từng lớp tinh dịch đặc quánh và tanh hôi, lưng hướng về phía bầu trời, hai mắt mở to, nhãn cầu lật lên, đầu lưỡi thè ra khỏi miệng rồi lại nhẹ nhàng liếm láp tinh dịch đặc quánh trên mặt đất, trong miệng còn lẩm bẩm những câu từ không rõ ràng.

Bình luận

Để lại bình luận