Chương 7

: Dưới Áp Lực Của Sự Chăm Sóc

Một năm trôi qua kể từ ngày Trần Thanh Long thức tỉnh Vũ Hồn, và cuộc sống của cậu đã bước vào một guồng quay khắc nghiệt nhưng đầy ý nghĩa. Ngôi làng nhỏ vẫn bình dị như xưa, với những con đường đất đỏ, cánh đồng lúa xanh mướt, và tiếng trẻ con cười đùa mỗi chiều. Nhưng trong căn nhà gỗ của dì Mẫn, không khí đã thay đổi. Dì Mẫn, người từng chỉ biết đến rượu và những lời gắt gỏng, giờ đây dồn toàn bộ tâm huyết vào việc bồi dưỡng Long. Những túi đồ bổ dưỡng liên tục xuất hiện: thịt bò tươi, cá sông, trứng gà, mật ong, và cả những loại thảo dược đắng ngắt mà Long phải nhăn mặt mỗi khi nuốt. Mỗi bữa ăn đều được bà chuẩn bị kỹ lưỡng, như thể bà đang đặt cược cả tương lai của mình vào cậu.

Long, giờ gần 7 tuổi, không còn là cậu bé gầy gò ngày nào. Cơ thể cậu săn chắc hơn, đôi tay đủ sức nâng những thùng nước nặng mà trước đây cậu chỉ dám nhìn từ xa. Nhưng con đường đạt đến cấp 10 Tiên Thiên Hồn Lực không hề dễ dàng. Dì Mẫn không chỉ chăm sóc cậu bằng đồ ăn, mà còn áp đặt một chế độ tập luyện khắc nghiệt, đôi khi khiến Long cảm thấy như mình đang bị đẩy đến giới hạn. Mỗi sáng, khi mặt trời còn chưa ló dạng, cậu phải chạy bộ quanh ngọn đồi sau làng, đôi chân non nớt đau nhức, hơi thở hổn hển trong không khí se lạnh. “Chạy nhanh hơn! Hồn Sư mà chậm như rùa thì chỉ có chết!” dì Mẫn quát, đứng trên đồi với cây gậy gỗ trong tay, sẵn sàng “nhắc nhở” nếu cậu chùn bước.

Sau chạy bộ là những bài tập sức bền. Long phải đứng tấn hàng giờ, hai tay giữ hai thùng nước đầy, cơ bắp rung lên vì mệt mỏi. Những ngày đầu, cậu thường xuyên ngã quỵ, nước đổ tung tóe, và dì Mẫn chỉ lạnh lùng ra lệnh làm lại. “Cơ thể yếu thì Vũ Hồn cũng yếu!” bà nói, giọng không chút thương xót. Long cắn răng, mồ hôi chảy thành dòng, thấm đẫm áo vải thô. Có những lúc, cậu muốn bỏ cuộc, cảm giác như cơ thể mình sắp vỡ ra. Nhưng mỗi lần nhìn thấy ánh mắt sắc bén của dì Mẫn, cậu lại tự nhủ phải tiếp tục. Bà không chỉ là người chăm sóc, mà còn là một bức tường áp lực, ép cậu vượt qua giới hạn của chính mình.

Ngoài tập luyện thể chất, dì Mẫn còn bắt Long uống những loại thuốc thảo dược kỳ lạ. Mỗi tối, bà đặt trước mặt cậu một bát thuốc đen ngòm, mùi hắc đến mức khiến cậu buồn nôn. “Uống hết, không để lại một giọt,” bà ra lệnh, ánh mắt không cho phép từ chối. Long nhắm mắt, nuốt từng ngụm, vị đắng khiến cổ họng cậu co rút. Nhưng sau mỗi lần uống, cậu cảm nhận cơ thể ấm lên, như thể có một luồng năng lượng mới chảy qua kinh mạch. “Đây là bí mật của ta,” dì Mẫn từng nói, nhưng không giải thích gì thêm. Long không hỏi, chỉ biết rằng những thứ này đang giúp cậu mạnh hơn, dù cái giá là những đêm mất ngủ vì cơ thể đau nhức.

Sự chăm sóc của dì Mẫn không chỉ dừng ở thể chất. Bà bắt đầu dạy Long cách điều hòa Hồn Lực, dù cậu chưa có Hồn Hoàn. Mỗi buổi chiều, sau khi hoàn thành việc nhà, bà dẫn cậu ra sân sau, yêu cầu ngồi xếp bằng và tập trung vào luồng năng lượng trong cơ thể. “Hít vào, thở ra, cảm nhận Vũ Hồn của mày,” bà hướng dẫn, giọng trầm nhưng sắc. Long cố gắng, nhưng việc kiểm soát Vũ Hồn Bào Tử không dễ. Những hạt bụi nhỏ xíu chỉ xuất hiện thoáng qua, bay lượn yếu ớt trước khi tan biến. Còn Vũ Hồn Dương Vật – thứ mà cậu vẫn giấu kín – lại thường xuyên trỗi dậy ngoài ý muốn, khiến hạ thân nóng ran, cơ thể căng thẳng. Mỗi lần như thế, Long đỏ mặt, vội vàng che giấu, nhưng ánh mắt dì Mẫn dường như luôn nhận ra, dù bà không nói gì.

Càng ngày, Long càng nhận ra dì Mẫn không phải người thường. Qua những lần trò chuyện hiếm hoi, cậu biết bà từng là một Hồn Tôn cấp 39, một cấp bậc đáng nể mà dân làng chỉ dám nhắc đến với sự kính sợ. Nhưng bà bị kẹt ở mức này nhiều năm, không thể đột phá. Vũ Hồn của bà, theo lời bà tiết lộ một lần khi say, liên quan đến “mị hoặc” – một loại năng lực bí ẩn mà Long chưa hiểu rõ. “Nó khiến người ta mất hồn,” bà cười khẩy, ánh mắt lấp lánh nhìn cậu, khiến Long rùng mình. Dù không rõ chi tiết, cậu cảm nhận được sự nguy hiểm tiềm tàng trong bà, và sự chăm sóc tận tụy ấy dường như ẩn chứa một mục đích sâu xa.

Dù khó khăn, Long không ngừng nỗ lực. Mỗi giọt mồ hôi, mỗi cơn đau cơ bắp, mỗi ngụm thuốc đắng đều là một bước tiến. Có những ngày cậu kiệt sức, ngã vật ra sân, nhìn bầu trời xám xịt và tự hỏi mình có thể đi xa đến đâu. Nhưng rồi, hình ảnh cha mẹ – dù chỉ là những mảnh ký ức mơ hồ – lại hiện lên, thôi thúc cậu đứng dậy. Cậu muốn trở thành Hồn Sư, không chỉ để chứng minh bản thân, mà còn để tìm hiểu sự thật về cái chết của họ.

Cuối cùng, sau một năm miệt mài, Long cảm nhận Hồn Lực trong cơ thể đạt đến đỉnh điểm. Một buổi sáng, khi đang chạy bộ, cậu đột nhiên cảm thấy một luồng năng lượng bùng nổ, như thể cơ thể vừa phá vỡ một bức tường vô hình. Cậu dừng lại, thở hổn hển, cảm nhận Vũ Hồn Bào Tử rung động mạnh mẽ hơn bao giờ hết. “Cấp 10,” cậu thì thầm, mắt sáng lên. Khi trở về nhà, dì Mẫn nhìn cậu, ánh mắt hiếm hoi ánh lên sự hài lòng. “Tốt,” bà nói, giọng trầm. “Giờ mày đã sẵn sàng cho Hồn Hoàn.”

Bình luận

Để lại bình luận