Chương 7

Đêm khuya tĩnh lặng, tui ngồi chết dí trước màn hình laptop của Đỗ Vũ, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Lướt qua đoạn chat với DEEPSEEK, tui sững sờ khi biết anh rể từng nghĩ mẹ chẳng ưa gì anh, mặt lúc nào cũng lạnh tanh. Vậy mà giờ đây, chỉ hơn tháng, hai người đã quấn quýt như keo sơn.
Đỗ Vũ: Dạo này tui thấy mẹ vợ cứ xa cách, lúc nào cũng xụ mặt. Mày nghĩ tui nên làm gì?
DEEPSEEK: Có lẽ bà ấy chưa hiểu mày. Thử tìm dịp ở riêng, khoe cái hay của mày xem.
Đỗ Vũ: Tui thử rồi, mà mẹ vẫn lạnh như tiền. Có lúc tui nghĩ mẹ cố tình chĩa vào tui.
DEEPSEEK: Ai cũng có thành kiến. Mày thử đứng ở góc nhìn của bà, suy nghĩ theo cách của bà.
Đỗ Vũ: Ừ, tui biết. Nhưng mẹ cứ soi tui hoài, khó chịu vãi.
DEEPSEEK: Có thể mày đang nhìn bà ấy bằng con mắt tiêu cực. Đổi cách nhìn, biết đâu mọi chuyện khác.
Đỗ Vũ: Nói thật, tui thấy mẹ bảo thủ, chả chịu tiếp nhận cái mới.
DEEPSEEK: Ai cũng có quan niệm riêng, không có nghĩa bà ấy sai. Quan trọng là mày có chịu hiểu và chấp nhận không.
Đỗ Vũ: Nhưng mẹ cứ coi tui như người dưng, chả thèm để ý cảm xúc của tui.
DEEPSEEK: Điều đó cho thấy bà ấy khó thích nghi với người mới trong nhà. Mày cần cho bà thời gian, đồng thời thể hiện sự quan tâm.
Đỗ Vũ: Ừ, tui sẽ thử. Nhưng tui thấy mẹ nội tâm trống rỗng lắm, ngoài mặt giả vờ mạnh mẽ, chứ trong lòng yếu đuối kinh khủng.
DEEPSEEK: Nhiều người che giấu sự yếu đuối. Nếu mày nhận ra, sao không thử giúp bà đối diện với chính mình?
Đỗ Vũ: Đúng thế. Mẹ lúc nào cũng giả bộ bận rộn, chắc chỉ để che nỗi cô đơn.
DEEPSEEK: Mày đã thấy được, sao không thử lấp đầy khoảng trống đó? Có khi người ta chỉ cần một người lắng nghe, thấu hiểu.
Đỗ Vũ: Mày nói đúng. Tui sẽ thử mở lòng mẹ, trở thành người mẹ có thể giãi bày.
Những dòng chat như dao cứa vào tim tui. Ngày ghi trên đoạn hội thoại là đầu tháng Bảy, mà giờ đã giữa tháng Tám, chỉ hơn một tháng, quan hệ giữa mẹ và Đỗ Vũ đã thay đổi chóng mặt. Tui lướt tiếp, lục lọi trong ổ cứng, cuối cùng tìm thấy một thư mục mã hóa chứa cả đống video.
Tim tui đập mạnh, tay run run mở video đầu tiên. Hình ảnh hơi mờ, quay vào một buổi chiều tà, chắc là Đỗ Vũ dùng điện thoại ghi lại. Máy quay chĩa vào phòng khách, tiếng thở của anh khe khẽ, cố đè thấp.
“Hôm nay là ngày đầu tiên ‘công lược’ mẹ vợ, để xem mẹ thế nào,” Đỗ Vũ thì thầm, giọng nhỏ nhưng rõ từng chữ.
Trong video, mẹ hiện ra, mặc váy lụa xanh lục, ngồi trên sofa lướt điện thoại. Dù tư thế thoải mái, lưng mẹ vẫn thẳng tắp, cử chỉ toát lên khí chất thanh lịch. Máy quay zoom gần, tui thấy mẹ khẽ cau mày, môi mím lại như đang bực dọc gì đó. Đột nhiên, mẹ ngẩng lên nhìn quanh, làm Đỗ Vũ giật mình, vội quay máy đi chỗ khác.
“Nhìn mẹ vợ tâm trạng không tốt lắm,” Đỗ Vũ thì thào, “Chắc áp lực công việc lớn. Phải tìm cách làm mẹ thư giãn mới được.”
Máy quay lại chĩa vào mẹ. Mẹ buông tờ báo, vươn vai, nút áo sơ mi chẳng biết bung ra từ bao giờ, để lộ khe ngực mê hoặc. Tiếng thở của Đỗ Vũ nặng dần, nhưng anh cố giữ bình tĩnh.
“Phải chơi bài bản mới được,” anh lẩm bẩm, “Không thể vội. Dù sao mẹ cũng là mẹ vợ, phải cho mẹ thời gian làm quen.”
Tui lật tiếp, thấy hàng loạt video tương tự. Qua từng đoạn ngắn, tui dần ghép được bức tranh về sự thay đổi trong mối quan hệ của họ. Mỗi video là một câu chuyện, mỗi câu nói ẩn chứa ý đồ. Hóa ra đây là “công lược” mà Đỗ Vũ nhắc tới, chẳng trách anh thu phục được mẹ – người vốn cao ngạo – một cách hoàn toàn.
Tò mò, tui mở tiếp video thứ hai, sốc khi thấy cảnh phòng mình hiện lên trên màn hình. Camera giấu ở góc phòng, thu trọn không gian. Tui lạnh người, nghĩ đến những đêm lén xem phim đen, thủ dâm, không biết có bị Đỗ Vũ ghi lại không. Tui vội kéo thanh tiến độ, kiểm tra, thở phào khi thấy không có cảnh riêng tư của mình. Nhưng ngay sau đó, một video khác khiến tui sững sờ.
Mẹ xuất hiện, mặc sườn xám đen, xẻ tà cao, khoe đôi chân thon dài. Áo choàng lụa mỏng khoác ngoài càng làm mẹ thêm phần quý phái. Rõ ràng mẹ vừa từ một buổi tiệc cao cấp về, trang điểm tinh tế, nhưng gương mặt thoáng vẻ say rượu. Mẹ lảo đảo bước vào phòng tui, ngã xuống giường tui. Tiếng thở khe khẽ xen lẫn mùi rượu, đôi mắt đẹp khép hờ, khóe mắt ửng đỏ, môi anh đào hé mở, thỉnh thoảng phát ra tiếng nói mê.
Mẹ lăn lộn trên giường, sườn xám bung ra, lộ làn da trắng nõn và viền áo lót ren. Hơi thở mẹ dần đều, như chìm vào giấc ngủ. Nhưng cơ thể phập phồng và tiếng lẩm bẩm làm tui không khỏi miên man.
Tui nhìn chằm chằm màn hình, tim đập thình thịch. Video này rõ ràng được lên kế hoạch, và những gì xảy ra tiếp theo chắc chắn là mục tiêu thật sự của Đỗ Vũ.
Mẹ bỗng ngồi dậy, lảo đảo cởi áo choàng, rồi đến chiếc sườn xám bó sát. Áo lót ren đen ôm lấy cơ thể nở nang, quyến rũ dưới ánh đèn mờ ảo. Mẹ ngả đầu, mắt mọng nước nhìn bàn học tui, miệng lẩm bẩm gì đó. Mẹ lảo đảo bước tới, cầm áo thun tui vắt trên ghế, ngửi sâu mùi trên áo. Gương mặt mẹ đỏ ửng, hơi thở dồn dập.
Mẹ ngã ngồi xuống giường, chân tách ra, ngón tay thon dài cách lớp quần lót ren vuốt ve lồn mình. “Ư… Tiểu Phàm…” Mẹ thì thầm, tay kia vô thức trượt lên ngực, xoa nắn.
Động tác mẹ càng lúc càng mạnh, tiếng thở gấp càng nặng. Mẹ áp áo tui vào mặt, ngửi điên cuồng. “Tiểu Phàm… Mẹ muốn con…” Giọng mẹ đầy dục vọng, một mặt tui chưa từng thấy.
Tui nín thở, mắt dán vào màn hình. Người mẹ đoan trang thường ngày, giờ đây lại lộ ra vẻ dâm đãng trước mặt tui. Mẹ vừa xoa nắn cơ thể, vừa gọi tên tui, cảm giác cấm kỵ này làm tui vừa sốc vừa kích thích.

Bình luận

Để lại bình luận