Chương 7

: Thằng Cường giả bộ ngoan trước mặt mẹ
Sau khi mẹ tui – cô Liễu Thanh Hương – lúng túng chạy vào phòng ngủ để thay đồ, tui và thằng Trương Quốc Cường ngồi xuống bàn ăn. Tui vẫn còn cay cú vì nó được ngắm mẹ tui trong bộ dạng hớ hênh, cặp mông mẩy và cặp vú bự lồ lộ qua cái quần lót mỏng dính và áo thun bó sát. Nhưng tui chỉ biết ngậm ngùi, vì nếu thằng Cường biết mẹ tui là cô giáo chủ nhiệm, chắc tui bị nó hành cho ra bã. Tui liếc nó, thấy nó đang nở nụ cười tươi rói, nhìn tui với ánh mắt đểu giả: “Thanh Minh, mày đúng là biết điều, mời tao về nhà ăn cơm ngon thế này. Mà mẹ mày…” Nó ngừng lại, nhe răng cười, mắt lấp lánh như đang hồi tưởng cảnh vừa rồi.
Tui nuốt cục tức, cố cười gượng: “Hì, mẹ tao bình thường hay nấu ăn ngon lắm. Mày ăn nhiều vào, đừng khách sáo!” Nhưng trong lòng tui chỉ muốn đạp cho nó một phát. Rồi mẹ tui từ phòng ngủ bước ra, đã thay cái quần thể thao xám che bớt cặp mông tròn lẳn, nhưng cái áo thun mỏng vẫn bó chặt, làm cặp vú 38E rung rinh mỗi khi mẹ di chuyển. Mẹ nhìn tui và thằng Cường, nở nụ cười dịu dàng, nhưng tui thấy rõ mẹ vẫn còn ngượng, giọng nói nhẹ nhàng hơn thường lệ, nghe ngọt như rót mật: “Quốc Cường hả? Cô không ngờ hôm nay Thanh Minh dẫn bạn về. Hai đứa ăn đi, cơm còn nóng, cô làm nhiều món lắm!”
Thằng Cường lập tức đổi giọng, ngọt xớt như kẹo: “Dạ, cô Hương! Con cảm ơn cô nhiều. Mà cô đẹp quá, đúng là đệ nhất mỹ nữ trường mình!” Nó vừa nói vừa vỗ vai tui một cái, ra vẻ thân thiết: “Thanh Minh, mày đúng là không đủ nghĩa khí, thân với tao thế mà không nói mẹ mày là cô Hương! Cô đẹp thế này, mày giấu kỹ thật!” Cái vỗ vai của nó mạnh đến mức tui nhăn mặt, biết ngay nó đang trả thù vì tui không nói trước chuyện mẹ con tui.
Tui cười gượng, cố đẩy trách nhiệm sang mẹ: “Hì, tại mẹ tao kêu giữ bí mật, sợ ảnh hưởng tao ở trường. Chứ tao cũng muốn khoe mẹ đẹp lắm mà!” Mẹ tui nghe vậy, cười tươi, mắt sáng lên vì được khen: “Ha ha, đúng vậy, Quốc Cường. Cô không muốn ai biết để Thanh Minh đỡ bị để ý ở trường. Cậu cũng giúp cô giữ bí mật nha!” Mẹ nói giọng vui vẻ, nhưng tui thấy mẹ vẫn còn chút ngượng, chắc vì cảnh vừa rồi bị thằng Cường nhìn hết.
Thằng Cường gật đầu lia lịa, vỗ ngực bùm bụp: “Dạ, cô yên tâm! Con với Thanh Minh là anh em chí cốt, con không để lộ đâu!” Tui nghe mà muốn lộn ruột. Anh em cái khỉ gì, bình thường nó bắt nạt tui đủ kiểu, giờ trước mặt mẹ tui lại giả bộ ngoan ngoãn, đúng là cáo già đội lốt cừu.
Ăn cơm xong, mẹ tui đứng dậy dọn bàn, mang chén đĩa ra bếp rửa. Thằng Cường, đúng kiểu thằng cơ hội, lập tức xăng xái chạy theo: “Cô Hương, để con phụ cô!” Tui ngồi trong phòng khách, bật tivi xem mà lòng nóng như lửa đốt. Từ bếp, tiếng cười sang sảng của thằng Cường xen lẫn giọng mẹ tui, nhẹ nhàng, trong trẻo, thỉnh thoảng còn rúc rích như bị chọc cười. Tui nghe mà trong lòng cồn cào, khó chịu không chịu nổi. Thằng Cường này, chắc chắn đang cố tình tiếp cận mẹ tui, không biết nó đang nghĩ gì bậy bạ nữa.

Bình luận

Để lại bình luận