Chương 7

: Bí Mật Trong Tấm Ảnh
“Rồi sao nữa?” – Tôi sốt ruột hỏi Nam, mắt vẫn dán vào tấm ảnh trên điện thoại nó.
“Điện thoại tao có Bluetooth mà! Tao thấy anh Quang, lớp trưởng lớp 2, chia sẻ gì đó với mấy anh lớp trưởng khác. Tao lén nghe được tên người dùng với mật khẩu, thế là chép được một tấm ảnh. Tiếc là thời gian ngắn quá, anh Quang tắt Bluetooth nhanh, tao chỉ kịp lấy một tấm. Lần sau có cơ hội, tao ráng lấy thêm!” – Nam kể, giọng đầy phấn khích.
“Tao cũng thấy giống thiệt! Tao phải xem đi xem lại mấy lần mới nhận ra. Tụi mày nhìn kỹ đây này…” – Nam chỉ vào màn hình, phóng to tấm ảnh.
Trong ảnh, người phụ nữ ngửa cổ, miệng há to như đang rên rỉ, mái tóc xoăn dài bay theo từng nhịp động phía sau, che khuất một phần khuôn mặt. Bộ ngực căng tròn bị bàn tay to lớn của gã đàn ông bóp mạnh, cái mông cong vểnh như đang phối hợp nhịp nhàng để con cặc to đùng của gã đâm sâu vào lồn. Chiếc quần lót mỏng màu da bị tụt xuống đùi, đôi tất mỏng như cánh ve bọc lấy cặp đùi thon dài, làm nổi bật vẻ quyến rũ chết người. Đôi tất ấy rách tả tơi, loang lổ vết bẩn đen và vài vệt tinh dịch trắng đục, nhưng chính sự tàn tạ đó lại càng làm tôn lên làn da mịn màng không tì vết của người phụ nữ.
Nam khoe xong, nhanh chóng cất điện thoại. Dù chỉ nhìn thoáng qua, tôi đã thấy tim đập thình thịch, đầu óc rối bời. “Chẳng lẽ mẹ tao bị lão Hoàng Quốc Hùng làm nhục rồi? Sao lại thế được? Đây là quân doanh mà!” – Tôi tự hỏi, lòng như lửa đốt. Nhưng nghĩ lại, tối hôm đó, giọng mẹ trên điện thoại vẫn bình thường, không có gì bất thường. Từ 7 giờ đến 10 giờ tối, khoảng thời gian đó đủ để xảy ra nhiều chuyện, nhưng mẹ không thể giấu tôi được, đúng không?
Vậy tấm ảnh này từ đâu ra? Dù không thấy rõ mặt, người phụ nữ đó đúng là có nét giống mẹ. Nhưng mẹ ở ký túc xá nữ, nơi mà lính nam chẳng dễ gì vào được. Cảnh trong ảnh, bừa bộn và bẩn thỉu thế kia, là ở đâu? Không phải lão Hoàng, vì gã đàn ông trong ảnh trông giống một lính thường hơn. “Trời ơi, chuyện này là sao đây?” – Tôi lẩm bẩm, đầu óc rối như tơ vò.
Những lời tụi nó nói sau đó, tôi chẳng còn nghe rõ. Tâm trí tôi loạn xạ, chỉ muốn tìm câu trả lời.
________________

Lớp trưởng lớp 1, anh Chấn Trung, gần 30 tuổi, là một người điềm đạm, ngay thẳng, làm việc cẩn thận, đáng tin. Trong số các lớp trưởng, anh ấy có vẻ hơi khác biệt, không hòa đồng lắm với mấy anh khác. Lúc này, anh đang đứng dưới nắng gắt, hô to khẩu lệnh: “Quay trái! Quay phải… Nghỉ! Nghiêm!”
Tôi đứng trong đội hình, tâm trí vẫn rối bời vì tấm ảnh đó, chỉ máy móc làm theo khẩu lệnh. Mấy ngày trước, hình ảnh gợi tình kia làm tôi mất tập trung. Mỗi sáng thức dậy, mỗi tối trước khi ngủ, tôi đều gọi điện cho mẹ, hy vọng tìm được chút manh mối từ phản ứng của mẹ. Nhưng mẹ vẫn như mọi ngày, không có gì bất thường. Ban đầu, mẹ còn vui vì tôi “nhiệt tình” gọi điện, nhưng sau đó lại thấy lạ: “Minh, con làm gì sai rồi đúng không? Có chuyện gì cần mẹ giúp không? Có gì thì tìm anh Chấn Trung nhé.”
“Dạ, không có gì đâu mẹ,” – Tôi đáp, cố giấu đi sự lo lắng.
“Không có gì thì tập trung huấn luyện đi. Mẹ bận nhiều việc lắm. Giờ học sinh thời nay, con biết không? Có đứa trộm cả quần lót nữ sinh, phơi trên sân thượng mà quay về đã mất tiêu. Đến cả đôi tất mẹ phơi trên ban công cũng…” – Mẹ ngừng lại, như không muốn nói tiếp.
“Dạ, ký túc xá nữ có lính gác, nam sinh ít vào được. Chưa chắc là học sinh tụi con trộm đâu,” – Tôi đáp, chợt nhớ đến ánh mắt kỳ lạ của anh Quang, lớp trưởng lớp 2, mỗi khi nhìn nữ sinh. Tôi cố ý nhắc mẹ để mẹ cảnh giác.
“Ừ, tóm lại con đừng làm mấy chuyện đó. Thôi, mẹ bận viết báo cáo tổng kết cho thầy hiệu trưởng. Có gì gọi mẹ nhé,” – Mẹ nói rồi cúp máy.
Nghe mẹ nói, tôi thấy nhẹ lòng hơn. Có lẽ người trong ảnh không phải mẹ. Dáng người tuy giống, nhưng giọng mẹ trong điện thoại không thể giả được. Với hiểu biết của tôi về mẹ, mẹ chắc chắn không có chuyện gì. Nhưng rốt cuộc chuyện này là sao?
“Đô! Dừng lại!” – Tiếng anh Chấn Trung vang lên, kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ.
“Lê Minh, động tác sai rồi!” – Anh ấy quát, giọng đã quen với việc tôi thất thần.
Nhìn ánh mắt nghiêm khắc của anh Chấn Trung, tôi chỉ biết cười trừ, lủi thủi ra khỏi hàng, chạy vòng quanh thao trường. “Trời ơi, lại thất thần nữa!” – Tôi tự trách, vừa chạy vừa xin lỗi anh bằng ánh mắt.
“Dừng! Tất cả nghe khẩu lệnh! Ai bảo mày chạy vòng hả?” – Anh Chấn Trung bất ngờ gọi, giọng thiện ý làm tôi hơi bất ngờ.
“Toàn thể, nghiêm! Nghỉ! Qua bóng râm kia ngồi nghỉ mười phút!” – Anh ra lệnh, dẫn cả đám ra góc mát.
Tôi ngạc nhiên nhìn anh, không nói gì, lặng lẽ theo đám bạn ngồi xuống đất nghỉ. Anh Chấn Trung cũng ngồi xuống một góc, bắt đầu trò chuyện với tụi tôi để giết thời gian.
“Lê Minh, sao mày hay thất thần thế? Ốm à?” – Anh hỏi, giọng nửa đùa nửa thật.
Nam, thằng lắm mồm nhất phòng, nghe thế thì cười khẩy: “Ha ha, thằng này mà ốm gì! Có ốm thì sáng tối cũng gọi điện báo cáo với bạn gái, ngày nào cũng đúng giờ!”
“Thằng khỉ!” – Tôi lườm Nam, cố lảng sang chuyện khác. “Anh Chấn Trung, đừng nghe nó xạo. Không có chuyện đó đâu. Tại em phơi nắng lâu quá, hay bị choáng. Di truyền đấy, không tránh được.”
“Thật không? Cuối đợt huấn luyện còn duyệt binh đấy. Mày mà choáng giữa đường thì sao?” – Hùng chen vào, lo tôi làm ảnh hưởng thành tích lớp.
“Thật mà anh! Mẹ em có thể xác nhận. Trước đây mẹ em từng nói với cô Lan Anh rồi,” – Tôi đáp, cố tỏ ra thuyết phục.
Anh Chấn Trung bán tín bán nghi, nhìn tôi chằm chằm. “Vậy hôm nay mày đừng tập nữa, nắng gắt lắm. Hôm qua bếp núc vừa xin thêm người, hai ngày tới mày qua đó phụ giúp đi. Đến lúc duyệt binh, tùy tình hình mày lên hay không.”

Bình luận

Để lại bình luận