Chương 7

23:51

Phòng ngủ của Ngọc Mai và chồng.

Ngọc Mai nằm ngửa trên chiếc giường, hai chân bị gã sếp banh rộng ra, cái lồn hồng hào ướt nhẹp lộ ra dưới ánh đèn ngủ vàng nhạt. Cô nhìn gã sếp với ánh mắt căm phẫn, con cặc sần sùi dính đầy bựa và lông rậm của hắn đang cọ xát lên cái khe lồn của cô.

“Đừng… làm ơn… em xin anh…” Ngọc Mai van xin, giọng nhỏ nhẹ, đôi mắt rưng rưng, hai tay cố đẩy cái bụng phệ của hắn nhưng sức lực của cô yếu ớt như mèo con. Trong đầu cô cứ hiện lên hình ảnh chồng mình đang say ngủ ở phòng khách và cảm giác tội lỗi dâng trào trong lòng cô.

“Em còn giả vờ tới khi nào nữa? Lồn em ướt sũng rồi này.” Gã sếp cười nhếch mép, hắn đâm thẳng con cặc vào lồn cô, sâu đến tận cổ tử cung.

“Aaaa… đau!” Ngọc Mai hét lên, cơ thể ưỡn lên, hai tay bấu chặt ga giường, nước mắt trào ra. Con cặc hắn như thể đang xé toạc bên trong cô, mỗi cú nhấp như một nhát dao đâm vào lòng chung thủy của cô. Hắn nhấp liên hồi, tiếng da thịt va chạm vang lên, cặp vú của cô nảy tưng lên từng đợt.

Phạch phạch chẹp phạch phạch.

“Cái lồn của em đang siết chặt lấy con cặc của anh đấy, sướng vãi!” Hắn nhéo mạnh hai núm vú hồng hào của Ngọc Mai, con cặc vẫn hung hăng đâm mạnh vào trong cái lồn mềm mại ướt át của cô ấy.

“Ưm… hừ… ư…” Ngọc Mai cắn răng, cố kìm nén tiếng rên, nhưng cái lồn lại bắn nước dữ dội, trái ngược với sự kháng cự của cô. Ngọc Mai ghê tởm hắn, ghê tởm chính mình, nhưng cơn đau dần nhường chỗ cho một cảm giác râm ran khó tả, khiến tâm trí cô hoảng loạn.

Sau một lúc nhấp cặc thì hắn bắn tinh đầy lồn của cô, tinh dịch nóng hổi chảy từ trong lồn ra ngoài ga giường.

Ngọc Mai nằm đó, thở hổn hển, tâm trí rối loạn giữa nhục nhã và khoái lạc không mong muốn.

1:33 sáng.

Ngọc Mai đang úp mặt xuống giường, cặp mông tròn lẳn của cô chổng cao lên, cái lồn căng mọng lộ ra như một lời mời gọi dâm dục.

“Mông của em đẹp lắm!” Gã sếp vỗ mạnh lên mông Ngọc Mai, dấu tay đỏ chót in hằn lên lớp da trắng trẻo, sau đó hắn thọc hai ngón tay vào lồn cô rồi ngoáy mạnh.

Nước nhờn tuôn ra như suối, làm Ngọc Mai rên rỉ trong cơn đau sướng lẫn lộn.

“Không… hơ… đừng mà…” Ngọc Mai vừa rên vừa thở gấp, nhưng giọng cô yếu đi, không còn sự quyết liệt như trước. Trong lòng cô, sự phản kháng đang lụi tàn, cơ thể bắt đầu quen thuộc với sự xâm phạm thô bạo này. Cô tự chửi mắng chính mình, tại sao lồn cô lại ướt đến vậy, tại sao cơ thể cô lại phản ứng như một con điếm?

Bình luận

Để lại bình luận