Chương 7

: Bước đầu của kế hoạch
Minh Hải thầm mắng: “Mày là một con thú có cái miệng ngọt ngào.” Cũng chỉ là đưa đồ mà thôi, có cần phải làm quá tới vậy không?
Nhưng đây không phải là lần đầu tiên của Ngọc Tuấn, cậu tin rằng cũng sẽ không phải là lần cuối cùng, nhìn khuôn mặt hạnh phúc của mẹ, cậu biết rằng những lời nói của Ngọc Tuấn lần nào cũng khiến mẹ rất hưởng thụ, cho dù biết đó chỉ là những lời khách sáo, nhưng ai mà chẳng thích nghe những lời tốt đẹp.
“Đúng vậy, cô đừng bận bịu như vậy, để Minh Hải làm những chuyện này là được.” Mấy thằng súc sinh khác cũng vội vàng trả lời, sợ phản ứng của mình sẽ chậm, không thu hút được sự chú ý của Đỗ Hải Vân.
Tình bạn quả thực rất mong manh, vừa nhìn thấy mẹ cậu, bốn người đã dứt khoát bán đứng cậu, muốn cậu bưng trà rót nước cho bọn nó, đứng đó nói vậy cũng không biết ngại, Minh Hải không khỏi thở dài.
“Được rồi, cô sẽ không quấy rầy các em làm bản báo cáo, có việc gì thì cứ gọi cho cô, cô ở ngay phòng khách thôi, làm bài chăm chỉ nhé, buổi tối cô sẽ cho các em xem tay nghề nấu nướng của cô.” Đỗ Hải Vân mỉm cười nói với bốn người họ.
“Thế thì tốt quá, bọn em đúng là có phúc ăn, cô Vân, bọn em sẽ làm bài thật tốt. Cô Vân yên tâm.”
Không cần phải nói, người nói câu này không phải ai khác mà chính là Ngọc Tuấn. Có thể đối đáp với mẹ cậu ngay lập tức thì chỉ có một kẻ biến thái đội lốt người, Minh Hải không nói nên lời thầm nghĩ.
Thấy bốn người họ luyến tiếc nhìn bóng lưng mẹ mình rời đi, Minh Hải gõ bàn: “Được rồi, bọn mày đều là lũ biến thái, đến lúc nên dời ánh mắt được rồi đấy.”
Mọi người đều xấu hổ.
“Khụ khụ, Minh Hải, mày nói cái gì nghe không hiểu!” Lê Bảo giả ngu.
Minh Hải vô cảm nói: “Còn không bắt đầu đi, tao đuổi mày trở về chuồng heo bây giờ.”
Nhìn thấy vẻ mặt của Minh Hải không tốt, bốn người bọn họ cũng không dám lại khiêu khích, suy cho cùng mẹ của ai bị nhìn như vậy, con trai làm sao có thể vui vẻ với họ được.
Không ai dám nói, những người khác đều nghiêm túc bắt đầu thảo luận làm thế nào để hoàn thành bài luận. Tuy nhiên, điều mà cả ba người họ không ngờ tới là Minh Hải tuy có biểu hiện không tốt nhưng thực ra cậu đã có ý định bán đứng mẹ mình từ lâu. Nếu ba người họ biết về loại mâu thuẫn này, ba người họ chắc chắn sẽ coi thường cậu.
Thời gian trôi qua vù vù, chẳng mấy chốc đã đến giờ ăn tối.
Minh Hải đứng dậy: “Tạm thời làm đến đây đã! Tao đi xuống xem mẹ tao có cần giúp không.” Cậu mở cửa đi ra ngoài.
“Thật không công bằng, tao cũng muốn cùng cô Vân ở một mình.” Lê Bảo kêu gào, tỏ vẻ không công bằng.
Minh Hải phớt lờ nó, đóng sầm cửa lại để cách ly tiếng hú như heo của Lê Bảo.
Đi xuống phòng khách.
Minh Hải thấy mẹ duỗi một tay sờ trán, sau đó lắc đầu. Minh Hải vội vàng chạy tới hỏi: “Mẹ, có chuyện gì vậy?”
“Ừm, không có việc gì, chỉ là buổi chiều mẹ cảm thấy có chút không thoải mái, cơ thể chân tay hơi mềm yếu.”
Minh Hải ngạc nhiên: “Vậy mẹ còn bận bịu nấu ăn làm gì? Sao không nghỉ ngơi đi, cùng lắm thì gọi đồ ăn mang về là được! Bọn thằng Tuấn sẽ không ý kiến gì đâu.”
Đỗ Hải Vân xua tay: “Không sao, mẹ vẫn có thể chịu được, lát nữa uống thuốc là khỏi. Việc đã hứa sao lại không thực hiện được, cũng không phải ốm quá không xuống giường được.”
Minh Hải không nói nên lời.
“Được rồi, con mau giúp mẹ bưng đồ ăn ra, chuẩn bị xong chén đĩa, sau đó kêu mấy đứa nó xuống ăn cơm.”
Minh Hải không còn lựa chọn nào khác ngoài việc làm theo.
Sau đó, năm người đến phòng khách, nhìn đồ ăn phong phú trên bàn, trong lòng thiếu chút nữa cảm động quỳ xuống dập đầu cảm tạ nữ thần.
“Được rồi, đừng khách sáo nữa! Ngồi xuống ăn cùng nhau đi!” Đỗ Hải Vân chào đón năm người họ.
“Vâng, cô Vân, vậy bọn em sẽ không khách sáo nữa!”
Nhìn đi, lại là tiếng của Ngọc Tuấn, Minh Hải liếc mắt nhìn nó. Nhưng điều khiến người ta khó chịu hơn nữa là Ngọc Tuấn thực sự không khách sáo mà ngồi xuống bên cạnh Đỗ Hải Vân.
Quên đi, Minh Hải đã giận muốn chán rồi, cậu ngồi xuống vị trí bên cạnh còn lại của Đỗ Hải Vân.
Ba người còn lại cũng nhanh chóng ngồi xuống.
“Cô Vân, vậy bọn em không khách sáo nữa nhé.” Ngọc Tuấn chắp tay và thành khẩn nói.
“Ừm, mau ăn đi, ăn càng nhiều cô lại càng vui.”
“Vậy bọn em bắt đầu ăn đây.” Đám Lê Bảo cũng không nói nhảm, cầm đũa bắt đầu ăn, mọi người đều cười nói vui vẻ.
Sau bữa tối.
Minh Hải bị Ngọc Tuấn lặng lẽ kéo sang một bên và nói: “Có chuyện gì vậy, cô Vân trông không được vui vẻ lắm.”
Minh Hải trợn mắt nhìn Ngọc Tuấn: “Cảm ơn lúc ăn cơm mày đã dồn lực chú ý lên người mẹ tao ha. Người khác còn không phát hiện ra mẹ tao có điều gì không ổn.”
“Đó là điều đương nhiên, vừa nghĩ tới chuyện sẽ xảy ra tối nay, làm sao tao lại rời mắt khỏi mẹ mày được.” Ngọc Tuấn khẽ cười.

________________

Bình luận

Để lại bình luận