Chương 7

: Lửa dục trong căn phòng mờ ảo
Hattori Heiji đứng trong căn phòng ngập ánh sáng hồng đào từ chiếc đèn lưu ly treo trên trần. Hắn nhếch môi, tay chạm vào chiếc vòng cổ đổi giọng đeo trên cổ, bấm nhẹ một nút. Giọng nói của gã lập tức thay đổi, trở thành âm thanh trầm ấm, quen thuộc, giống hệt Kudo Shinichi. “Làm phiền hai cô chuẩn bị bữa tối giùm tôi nhé!” – gã nói, giọng tỉnh bơ, nhưng trong lòng thì rạo rực như lửa cháy. Căn phòng toát lên một mùi hương kỳ lạ, ngọt ngào mà kích thích, như thể đang mời gọi những ham muốn sâu kín nhất.
Trên chiếc giường lớn phủ nệm đỏ thắm, Mōri Ran nằm đó, bộ đồ karate trắng tinh đã bị lột sạch từ bao giờ, để lộ thân hình thiếu nữ hoàn mỹ. Làn da cô mịn màng như ngọc, trắng sáng đến mức gần như phát ra ánh sáng dưới ánh đèn mờ ảo. Cặp ngực tròn đầy, căng mọng như hai quả đào chín, đầu ti hồng nhạt khẽ run, như mời gọi sự đụng chạm. Ran, dù đang mê man vì mị dược, vẫn toát lên vẻ đẹp ngây thơ xen lẫn chút quyến rũ, khiến tim Hattori đập thình thịch. Bên cạnh, Shimokasa Minaho, một trong hai chị em “chuyên gia dạy dỗ”, đứng cầm roi da, ánh mắt sắc lạnh nhưng đầy ý vị. Cô ta mặc bộ đồ bó sát, tôn lên đường cong gợi cảm, nhưng Hattori chẳng thèm để tâm. Mục tiêu của gã chỉ có Ran và Haibara.
“Ran, ngoan chút đi, để tao ngắm cho kỹ nào…” – Hattori thì thào, giọng giả dạng Shinichi vang lên đầy dụ dỗ, dù chất giọng Kansai hơi lạc điệu. Hắn cúi xuống, tay lướt nhẹ trên cặp đùi mịn màng của Ran, cảm nhận sự mềm mại như mỡ đông. Đôi tay gã lần lên, chạm vào cặp mông tròn lẳn, nơi chỉ còn một mẩu vải mỏng như dây thừng, kẹt sâu trong khe mông, để lộ hai bên thịt trắng ngần. “Đỉnh thật… Đúng là hàng cực phẩm!” – gã lẩm bẩm, mắt sáng rực, nuốt nước bọt đánh ực. Cảnh tượng trước mắt khiến gã không kìm nổi, như thể cả thế giới chỉ còn lại Ran và cơ thể hoàn mỹ của cô.
Hattori liếc sang Minaho, thấy cô gật nhẹ, như ngầm xác nhận mọi thứ đã sẵn sàng. Gã nở nụ cười hài lòng. “Cô làm tốt lắm. Để chút vải thế này đúng là tăng phần kích thích!” – gã khen, giọng đầy hứng khởi. Mẩu vải nhỏ xíu trên mông Ran không che được gì, ngược lại càng làm nổi bật vẻ đẹp dâm mỹ, khiến máu trong người gã sôi sùng sục.
“Shinichi… đừng… đừng làm vậy…” – Ran khẽ rên, giọng mơ màng, như thể đang cố kháng cự trong cơn mê. Cơ thể cô uốn éo nhẹ, nhưng với Hattori, đó chẳng khác gì một lời mời gọi đầy cám dỗ. Hắn cởi dây trói ở chân Ran, lật người cô lại, để mặt cô úp xuống, lưng trần trắng muốt hiện ra như một bức tranh ngọc ngà. Cặp mông tròn trịa, căng mọng nhô cao, khe mông sâu hoắm như hút hồn người nhìn. Hattori đưa tay kéo mẩu vải nhỏ xíu ra, để lộ “cái lồn” hồng hào, um tùm lông tơ, đang rỉ ra chút “mật ngọt” lấp lánh. “Trời ơi, đẹp thế này… tao chịu sao nổi!” – gã lẩm bẩm, mắt sáng rực như thú săn mồi.
“Shinichi… anh đang nhìn gì vậy…” – Ran rên khe khẽ, cố kẹp chặt đùi để che đi vùng kín, nhưng vô ích. Dưới ánh mắt tham lam của Hattori, mọi thứ đều phơi bày. Hắn cúi xuống, tay vuốt ve cặp mông trắng ngần, cảm nhận sự mềm mại như tơ. “Ran, ngoan đi, mày đang sốt đấy. Tao chỉ giúp mày hạ nhiệt thôi, cứ để tao lo hết!” – gã thì thào, giọng giả vờ dịu dàng, nhưng nụ cười trên mặt thì ngày càng dữ tợn.
“Ư… Shinichi… cảm ơn anh… giờ em thấy dễ chịu hơn rồi…” – Ran mơ màng đáp, cơ thể thả lỏng, như thể thực sự tin rằng “Shinichi” đang giúp mình. Mị dược và mùi hương trong phòng khiến cô chìm sâu vào ảo giác, không còn phân biệt được thật giả. Hattori nghe vậy, nụ cười càng thêm nham hiểm. “Tốt lắm, mày ngoan thế này là tao thích rồi!” – gã lẩm bẩm, tay bất ngờ giơ cao, vỗ mạnh xuống cặp mông căng tròn của Ran. Một tiếng “bốp” vang lên, để lại dấu đỏ trên làn da trắng muốt. Ran khẽ rên, cơ thể run nhẹ, nhưng không thể kháng cự.
Hattori nhìn dấu tay đỏ in trên mông Ran, lòng hưng phấn tột độ. “Ran, mày đúng là báu vật. Tao sẽ khiến mày nhớ mãi đêm nay!” – gã cười lớn, tay tiếp tục mơn trớn, chuẩn bị cho những màn tiếp theo trong kế hoạch đen tối của mình.

Bình luận

Để lại bình luận