Chương 7

: Lửa Dục Bùng Cháy

Ngày hôm sau, Nguyễn Thiên thức dậy trong một căn nhà nhỏ mà dân làng sắp xếp cho anh. Ánh nắng sớm len qua khe cửa gỗ, chiếu lên tấm chăn vải thô đắp trên người. Mùi gỗ cũ và cỏ khô thoảng trong không khí, hòa lẫn với dư âm của rượu đêm qua, khiến đầu anh hơi ong ong. Anh ngồi dậy, vươn vai, nghe tiếng khớp xương kêu răng rắc. Cơ thể vẫn đau nhức từ trận chiến với lũ cướp, nhưng cảm giác khí tức từ Hấp Tinh Đại Pháp chảy trong kinh mạch khiến anh tự tin hơn. “Mình đã mạnh hơn,” anh lẩm bẩm, nhìn đôi tay giờ săn chắc, những vết sẹo như huy chương của sự sống sót.

Liên Anh gõ cửa, mang theo một bát cháo cá nóng hổi, mùi thơm của gừng và hành lá lan tỏa, làm dạ dày anh réo lên. Cô mặc váy lụa mỏng, ôm sát thân hình đầy đặn, tóc đen buộc lỏng, vài lọn buông xuống vai trần, lấp lánh dưới nắng. “Thiên công tử, dùng bữa sáng đi ạ,” cô nói, giọng ngọt như mật, đôi mắt lấp lánh nhìn anh, như muốn nói điều gì sâu xa hơn. Thiên nhận bát cháo, cố ý để ngón tay chạm vào tay cô, cảm nhận làn da mềm mại, ấm áp. Cô khẽ rùng mình, má hồng lên, nhưng không rút tay lại. “Cảm ơn cô,” anh nói, giọng trầm, ánh mắt khóa chặt vào cô, khiến cô cúi đầu, hàng mi rung nhẹ.

Cả ngày, Liên Anh ở gần anh, lúc thì mang nước, lúc thì giúp anh sửa lại cây giáo. Mỗi lần cô cúi xuống, đường cong của cô lộ ra qua lớp vải mỏng, khiến Thiên nuốt nước bọt, cơ thể nóng ran. Anh nhớ đến Hấp Tinh Đại Pháp, đoạn nói về hấp thụ tinh hoa qua giao hợp. “Nếu mình thử với cô ấy…” Ý nghĩ ấy khiến anh cười nhếch mép, nhưng anh biết phải từ tốn. Trong Con Đường Bá Chủ, Lạc Nam luôn để mỹ nữ tự nguyện rơi vào lưới tình, và Thiên muốn học theo cách đó.

Đêm thứ hai, Liên Anh đến nhà anh, mang theo một bình rượu gạo tự nấu. “Em muốn cảm ơn ngài lần nữa,” cô nói, giọng nhỏ, ánh mắt lấp lánh dưới ánh đèn dầu mờ ảo. Cô ngồi cạnh anh, đùi cô vô tình chạm vào đùi anh, mềm mại qua lớp vải. Rượu được rót ra, mùi thơm nồng lan tỏa, chén rượu đắng trôi xuống họng, làm cơ thể anh nóng lên. “Ngài đã cứu cả làng… cứu cả em,” cô thì thầm, tay đặt lên tay anh, ngón tay lướt nhẹ, như một lời mời gọi.

Thiên không kìm được nữa. Anh kéo cô vào lòng, môi tìm môi, cảm nhận vị ngọt của cô hòa với hơi rượu. Liên Anh rên khẽ, “Thiên… em…” nhưng không đẩy anh ra. Anh cởi áo cô, từng nút áo bung ra, để lộ làn da trắng như ngọc, gò ngực căng tròn rung nhẹ theo hơi thở. Anh hôn lên cổ cô, cảm nhận mạch đập gấp gáp, mùi hương cơ thể cô – như hoa dại sau mưa – xộc vào mũi, làm anh điên cuồng.

“Thiên… nhẹ thôi…” Liên Anh rên, giọng run rẩy, nhưng đôi tay cô quấn lấy lưng anh, móng tay cào nhẹ, để lại những vệt đỏ. Anh đẩy cô xuống giường, tay lướt qua đùi cô, cảm nhận từng thớ thịt mềm mại, run rẩy dưới ngón tay. Váy cô bị kéo lên, để lộ đôi chân thon dài, trắng muốt. Anh tiến vào, chậm rãi, cảm nhận sự ấm áp, chặt khít bao bọc. Liên Anh hét lên, “A… Thiên… sâu quá!” Tiếng rên của cô vang vọng, hòa với tiếng thở dốc của anh, làm căn nhà nhỏ như rung chuyển.

Thiên kích hoạt Hấp Tinh Đại Pháp, luồng khí từ cơ thể cô chảy vào anh, vừa khoái lạc vừa mạnh mẽ, như một dòng suối nóng bỏng tràn qua kinh mạch. Anh đẩy nhanh, mỗi nhịp khiến Liên Anh rên to hơn, “Thiên… em không chịu nổi… aaaa! Làm nữa đi!” Cô cào mạnh vào lưng anh, mắt mơ màng, môi hé mở, hơi thở đứt quãng. Anh cười, nghĩ đến Lạc Nam – nếu đây là cô gái của hắn, cảm giác bị cướp đoạt sẽ khiến hắn phát điên. Ý nghĩ ấy, như một liều thuốc kích thích, làm anh càng mạnh mẽ hơn.

Giường gỗ kêu cọt kẹt, mồ hôi thấm đẫm, nhỏ xuống da cô, lấp lánh như ngọc. Liên Anh đạt đỉnh, hét lên, “Thiên… em… aaaa!” Cơ thể cô cong lên, run rẩy, rồi mềm nhũn trong tay anh. Anh cũng đạt đỉnh ngay sau, cảm giác khí tức trong đan điền bùng nổ, Hấp Tinh Đại Pháp tiến thêm một bước nhỏ. Anh nằm xuống, ôm cô, cảm nhận hơi thở cô phả vào ngực. “Cảm ơn em,” anh thì thầm, nhưng trong đầu đã nghĩ đến bước tiếp theo – Thập Khánh Huyên, người vợ của Lạc Nam, đang chờ anh chinh phục.

Bình luận

Để lại bình luận