Chương 7

Một nhóm người đi kiếm củi, dẫn đầu là lão Triệu, một người đàn ông trung niên khỏe mạnh và có tiếng nói trong làng, đi ngang qua. Lão Triệu và những người khác nhìn Trương Đại Kiếm đang hì hụi đốn cây mà không khỏi kinh ngạc.

“Tiểu Kiếm, đệ làm gì vậy?” Lão Triệu hỏi, giọng đầy vẻ nghi ngờ. “Đệ định đốn hạ cây này sao? Một mình đệ? Cây này to thế kia, cả làng hợp sức cũng phải mất cả tuần.”

Trương Đại Kiếm quay lại, mồ hôi nhễ nhại nhưng tinh thần vẫn phấn chấn. Hắn mỉm cười đầy tự tin. “Đúng vậy, lão Triệu. Ta định đốn cây này để xây nhà. Nhà cũ đã mục nát rồi, phải xây cái mới thôi.”

Một người phụ nữ trong nhóm cười khẩy. “Xây nhà ư? Bằng một mình đệ sao? Cây to thế này, đốn xong rồi làm sao mà kéo về được chứ?”

Trương Đại Kiếm không thèm để ý đến những lời châm chọc. Hắn vung rìu lên, bổ thêm một nhát thật mạnh vào thân cây. RẮC! Một tiếng động lớn vang lên, cây cổ thụ nghiêng ngả, lá cây xào xạc rơi rụng.

Cả nhóm người kiếm củi trợn tròn mắt. Lão Triệu không thể tin vào những gì mình đang thấy. “Này… thằng nhóc này… nó làm thật sao?”

Trương Đại Kiếm không ngừng nghỉ, hắn tiếp tục bổ thêm vài nhát nữa, mạnh mẽ và dứt khoát. Cuối cùng, với một tiếng ẦM! vang dội, cây cổ thụ đổ sập xuống, kéo theo hàng loạt cây nhỏ và bụi rậm. Mặt đất rung chuyển, bụi bay mù mịt.

“Má nó!” Lão Triệu thốt lên, suýt nữa thì ngã ngửa. “Tiểu Kiếm… đệ… đệ…”

Trương Đại Kiếm phủi tay, mỉm cười đầy tự mãn. “Thế nào? Lão Triệu thấy Kiếm gia đây có bản lĩnh không?” Hắn nhìn chằm chằm vào lão Triệu, ánh mắt đầy thách thức. “Đừng có coi thường người khác. Kiếm gia đây đã nói làm được là làm được!”

Người dân trong làng xì xào bàn tán, ánh mắt nhìn hắn đã thay đổi. Từ nghi ngờ, nay chuyển sang kinh ngạc và xen lẫn chút sợ hãi. Một thanh niên gầy gò, từng chỉ biết cuốc đất, nay lại có thể một mình đốn hạ một cây cổ thụ lớn đến vậy. Chẳng lẽ là… trời phù hộ?

Trương Đại Kiếm không quan tâm đến những lời đàm tiếu. Hắn tiếp tục công việc, dùng rìu chặt bỏ cành lá, rồi dùng cuốc đào một rãnh xung quanh thân cây để dễ dàng di chuyển. Với kỹ năng “Kiến Tạo Thiên Tài”, hắn không hề cảm thấy mệt mỏi, ngược lại còn thấy tràn đầy năng lượng. Mỗi nhát cuốc, mỗi nhát rìu đều được tối ưu hóa, giảm thiểu sức lực tiêu hao.

Trời đã ngả về trưa, Lâm Uyển Như mang cơm trưa và nước uống đến. Nàng thấy Trương Đại Kiếm đang cởi trần, mồ hôi nhễ nhại, nhưng trên khuôn mặt lại là nụ cười rạng rỡ đầy tự tin. Phía sau hắn là một cây cổ thụ to lớn đã bị đốn hạ và một đống cành lá chất cao như núi.

“Đại Kiếm, đệ… đệ làm thật sao?” Lâm Uyển Như ngỡ ngàng, đôi mắt nàng mở to không khác gì lão Triệu. Nàng không thể tin được sức lực phi thường của hắn. Nàng chỉ rời đi có vài canh giờ mà hắn đã làm được chừng này việc.

“Đương nhiên là thật!” Trương Đại Kiếm cười lớn. “Kiếm gia đây nói là làm. Nàng xem, đây sẽ là cột nhà chính của chúng ta. Rất kiên cố phải không?”

Lâm Uyển Như đặt đồ ăn xuống, tiến đến chạm vào thân cây. Vị trí chặt rất gọn gàng, không hề có dấu hiệu của việc nhiều người hợp sức. Nàng nhìn hắn, trong ánh mắt đã không còn sự nghi hoặc, chỉ còn lại sự ngưỡng mộ và một niềm tin tưởng vô bờ bến. “Đệ… đệ thật sự là…” Nàng không biết phải nói gì, cảm thấy Trương Đại Kiếm giờ đây đã trở thành một người hoàn toàn khác.

Trương Đại Kiếm nhận lấy bát cơm từ tay nàng, ăn ngấu nghiến. “Nàng cứ yên tâm đi. Ta đã nói sẽ xây cho gia đình mình một căn cứ vững chắc, thì nhất định sẽ làm được.” Hắn liếc nhìn nàng, ánh mắt dừng lại ở khuôn mặt hốc hác của nàng. “Nàng cũng đừng vất vả quá. Cứ để ta lo liệu tất cả.”

Trong lúc ăn cơm, Trương Đại Kiếm lại bắt đầu vạch ra kế hoạch tiếp theo. Đốn cây chỉ là bước khởi đầu. Hắn cần phải san bằng mặt đất, đào móng, rồi tìm thêm đá để xây tường. Với kỹ năng “Kiến Tạo Thiên Tài”, hắn có thể dễ dàng tối ưu hóa mọi công đoạn.

“Lâm Uyển Như, sau này nàng đừng lo chuyện nặng nhọc nữa. Cứ lo cơm nước, chăm sóc hai muội muội là được rồi.” Trương Đại Kiếm nói, giọng điệu có chút bá đạo. “Việc kiếm sống và xây dựng cứ để Kiếm gia đây lo liệu.”

Lâm Uyển Như gật đầu, khuôn mặt ửng hồng. Nàng nhìn hắn, cảm thấy một sự ấm áp lan tỏa trong lòng. Trong bối cảnh loạn lạc này, có một người đàn ông mạnh mẽ, kiên cường như Trương Đại Kiếm gánh vác mọi thứ, đó là một phước lành hiếm có.

Buổi chiều, Trương Đại Kiếm tiếp tục công việc. Hắn dùng cuốc để san bằng mặt đất, đào những rãnh sâu để làm móng nhà theo đúng bản vẽ hệ thống chỉ dẫn. Mồ hôi hắn nhỏ giọt, nhưng hắn không hề cảm thấy mệt mỏi. Thay vào đó, mỗi khi hoàn thành một công đoạn, hắn lại cảm thấy một luồng sức mạnh mới tràn vào cơ thể.

【Đinh! Nhiệm vụ phụ: Hoàn thành 10% tiến độ xây dựng căn cứ đầu tiên.】

Bình luận

Để lại bình luận