Chương 7

Nhưng tuy là sở hữu võ công cùng thân phận cao tuyệt, nhưng nàng thực ra lại chẳng hề hạnh phúc chút nào. Đến khi biết mình đã đến đỉnh của võ công, lại chẳng có tâm tư tranh đấu, nên Bạch Quân Nghi lại âm thầm ngưỡng mộ thứ hạnh phúc bình phàm của người thường.

Lam Hải vì không muốn kém vợ, nên thường xuyên bế quan. Bất quá một cửa Tiên Vương nào dễ qua như vậy? Do đó, mấy năm đổ lại đây, Quân Nghi thường rất cô đơn.

– Sư nương.

Có tiếng gọi ngoài cửa phòng, Bạch Quân Nghi liền sực nhớ ra là đã quên béng mất gã đệ tử mà mình vừa nhận vào mấy ngày trước.

– Ta đến đây.

Mở cửa ra, Quân Nghi liền cảm thấy xót xa. Tên đệ tử kia của mình thiên phú cao tuyệt, có thể nói là trong hàng ngũ năm nay tư chất đứng đầu. Do đó nàng mới tự mình chỉ dạy riêng cho. Bất quá, chỉ thấy hắn lúc này đang đứng ngoài cửa, run rẩy từng cơn vì lạnh giá của đỉnh Thiên Sơn mang lại.

– Con…

– Con đã luyện xong 88 thức biến hóa của Hàn Băng Chưởng rồi ạ.

– Giỏi lắm, sao không về nghỉ đi mà lại gọi ta làm gì?

– Tại người không có bảo con ngừng… nên con tập suốt từ trưa đến giờ.

Từ trưa? Giờ đã là nửa đêm mất rồi? Bạch Quân Nghi ban đầu có ý bảo gã đệ tử này tập qua một vài lần là đủ, nào ngờ hắn lại khờ đến mức luyện suốt 12 giờ đồng hồ.

– Ngốc quá… thôi vào đây cho ấm.

Trước đến nay, việc Bạch Quân Nghi nhận nam đệ tử có phần hơn khiêm cưỡng, nhưng vì nàng là Tiên Vương, nên chẳng ai dám dị nghị gì cả. Đêm nay phá lệ, vì cảm động sự kiên trì cũng như trung thành của hắn, nên nàng mới gọi hắn vào một lát cho ấm. Đã vậy, tên đệ tử này của nàng cũng cực kỳ tuấn tú, tướng mạo cao ráo dễ coi. Ngắm nhìn gã luyện tập cũng là một loại hưởng thụ nho nhỏ mà Quân Nghi vẫn thường hay làm.

– Con đã quen với nơi này chưa?

Bạch Quân Nghi tự tay rót trà, vừa thoáng hỏi tên đệ tử.

– Dạ… có hơi lạnh…

Nàng phì cười vì sự ngây ngô của hắn. Tên này sao lại dễ thương như vậy cơ chứ? Đẹp trai, cao ráo, thiên phú tốt, lại dễ thương và đơn thuần vô cùng. Có hắn ở cạnh, cảm giác như đang nuôi một đứa trẻ lớn xác vậy.

– Ráng lên, ta đảm bảo, sau vài năm con sẽ trở nên mạnh mẽ hơn. Cũng như các sư huynh đệ của con, họ đều do một tay ta chỉ bảo cả đấy.

Bạch Quân Nghi thân là chưởng giáo phu nhân, nên có không ít đệ tử. Đại đa phần đều là hạng thanh niên tài tú nổi danh thiên hạ, nam có nữ có.

– Vâng ạ.

Tên đệ tử dùng trà một cách cẩn thận, đứng trước vị sư nương kiều diễm mạnh mẽ nổi tiếng thiên hạ này, sợ là ai cũng phải tim đập chân run, nhưng có lẽ phần nhiều là bị nhan sắc của nàng lung lạc.

– Hổ, con năm nay bao tuổi rồi?

– Dạ con 15 ạ.

– Biết không, ta nghe nói ở Vũ Thiên Quốc cũng có một vị đại cao thủ tên là Hổ. Người này thành danh trước ta hai mươi năm, thực lực cao tuyệt, được mệnh danh là Đại Lực Thần, sức địch muôn người.

Ý của Bạch Quân Nghi đang ám chỉ Chu Hổ, tể tướng đương triều của Vũ Thiên Quốc.

– Ta nghe nói, người này tài trí phi thường, lại sở hữu một thân bản lĩnh có thể nói là độc bộ thiên hạ. Thực rất muốn cùng ông ta so tay một lần.

– Sao người không đến tìm ông ta? Dù gì sư nương cũng là Tiên Vương. Giữa hai Tiên Vương có gì đâu mà khó nói ạ?

– Đúng là ta ngang hàng với ông ấy… nhưng chỉ trên danh nghĩa. Tiên Vương cũng có cao có thấp.

Lắc đầu, nàng không muốn tiếp tục chủ đề này nữa. Đang muốn đuổi tên học trò này về phòng, thì đột nhiên, không khí xung quanh bất chợt lắng đọng. Từ trong không gian, một bàn tay đột ngột thò ra, xé rách hư không, đánh về phía Quân Nghi một chưởng.

– Kẻ nào?

Thủ đoạn xé rách không gian chỉ Thiên Quân và Tiên Vương mới có thể sở hữu. Bạch Quân Nghi tuy có thể tránh được, nhưng lại muốn tìm hiểu xem là ai nửa đêm ra tay đánh lén mình.

Bình luận

Để lại bình luận