Chương 7

“Hửm?” Phương trượng suy tư, giọng điệu già nua trầm thấp than nhẹ: “Cơn gió lốc đó như thế nào?”

Hạnh Mính nhíu mày nhớ lại, khoa tay múa chân miêu tả: “Chính là, rất lớn, đến cả cây dương xỉ cũng bị cuốn vào, những cơn gió lốc đó còn có thể điều khiển cây dương xỉ, nếu không phải con còn có phù, còn đã suýt bị nhánh cây đánh chết.”

“Đúng rồi, dưới tàng cây còn có một đoàn ánh sáng trắng! Chính là những đoàn ánh sáng trắng đó giở trò quỷ.”

Hạnh Mính kích động nói: “Sư phụ, ngài nói xem thứ kia, có phải chuyên môn đối phó với những hồn phách không?”

Tĩnh Đình phương trượng nhắm mắt lại, trầm ngâm ừ một tiếng, tư thế ngồi thiền lúc đầu đến giờ vẫn không đổi, ngón tay đặt trước người, đầu ngón tay uốn lượn.

Thật lâu sau, Hạnh Mính mới chờ được một câu: “Có tâm giả vì, thiên địa chi đạo, vật cực tất phản, doanh tắc tổn hại.”

Hạnh Mính đau khổ cào trán, đến Đạo Đức Kinh cô còn không thuộc nổi, chứ cành đừng nói đến loại lời thâm sâu thế này, ngoại trừ bốn chữ đầu tiên, mấy chữ sau một chữ cô cũng không hiểu.

“Sư phụ, vậy……”

“Chớ có xúc động, cơn gió lốc koa chắc là do yêu rạo ra, đừng để bị cuốn vào trong đó nếu không con sẽ lành ít dữ nhiều. Lần sau nhìn thấy nó thì cách càng xa càng tốt.”

“Nhưng mà, những hồn phách bị cuốn vào đó đều bị xé làm đôi, chúng nó kêu rất thảm thiết. Không phải sư phụ đã nói, hồn phách nên được thu vào hồ lô, rồi siêu độ cho chúng nó sao.”

Phương trượng thở dài một hơi: “Có một số việc không thể cưỡng cầu, so với an toàn của con, thì những thứ khác không quan trọng. Con phải cách chúng nó càng xa càng tốt. Có vài loại yêu quái thích bắt hồn phách, là vì để đề cao tu vi của chúng, bắt nhiều rồi, tự nhiên sẽ bị phản phệ.”

Hồn phách, tu vi?

Lại có kẻ dám lấy hồn phách làm công cụ?

Quả thực là tâm địa độc ác như rắn rết! Nếu để cô gặp được con yêu quái kia, cô nhất định sẽ bắt nó nhổ ra tất cả các hồn phách mà nó đã nuốt!

“Nhớ lấy, mấy ngày gần đây chăm chỉ vẽ bùa.”

Buổi tối thứ sáu, Hạnh Mính ở lại đạo quán, mặc áo dài ngồi trên giường vẽ bùa. Ngọn nến được đặt trên đầu giường lung linh tỏa sáng, cô nghiêm túc đưa từng nét bút.

Một lá bùa phải mất hai phút mới vẽ xong, không biết cô đã vẽ được bao nhiêu tấm. Sau khi vẽ xong đem một tấm bùa cô đều ngậm nó trong miệng một lúc, rồi mới đặt sang một bên.

Vẽ mãi vẽ mai, cô lại nhớ ra còn phải cho Nguyên Tuấn Sách năm tấm, liền đem năm tấm linh phù đặt riêng qua một bên. Vốn còn định vẽ thêm một ít, để phòng ngừa bất cứ tình huống nào, nhưng không biết sau đấy như thế nào, cô lại nằm bò ra giường ngủ quên. Ngày hôm sau tỉnh lại, khóe mắt đều bị dính mực nước.

Ngồi xe buýt đi vào trung tâm thành phố mất khoảng một tiếng rưỡi, Hạnh Mính thấy mình đã muộn tám phút so với thời gian cuộc hẹn, sau khi xuống xe bắt đầu chạy như điên.

Bên dưới trung tâm thương mại có một khu công viên, cô nhìn thấy Nguyên Tuấn Sách đang ngồi bên cạnh đài phun nước, bên cạnh anh còn có mấy đứa trẻ con đang đạp xe đạp chơi đùa.

Hôm nay anh không mặc đồng phục, anh mặc một chiếc áo khoác cao bồi, bên trong là áo t-shirts trắng, thiếu niên dung mạo sạch sẽ, dáng ngồi đoan chính, mắt nhìn thẳng về phía trước.

Làn da của anh trắng nõn, dưới ánh mặt trời càng toát ra vẻ đẹp thần tiên không giống người bình thường. Ngay cả đài phun nước sặc sỡ phía sau cũng chỉ như làm nền cho dung mạo của anh, người qua đường đều lén lút nhìn anh, trong mắt toàn sự ái mộ.

Nguyên Tuấn Sách đã nhìn thấy cô, ngoài dự đoán, hôm nay cô vẫn mặc đồng phục phục, dùng tốc độ kinh người chạy về phía anh. Thậm chí anh còn cảm thấy cô sẽ trực tiếp nhào vào anh rồi hai người cùng ngã vào đài phun nước phía sau.

“Thực xin lỗi!” Cũng may cô vẫn kịp thời dừng lại.

“Cậu đến muộn mười phút.” Nguyên Tuấn Sách mỉm cười.

“Rất rất rất xin lỗi!” Hạnh Mính chống tay lên gạch men sứ bên trên đài phun nước, thở dốc.

Cô quay người, ngồi bên cạnh anh, duỗi thẳng chân, thở gấp hỏi: “Cậu mua vé xem phim chưa?”

“Chúng ta không nên đến rạp chiếu phim rồi mới quyết định xem phim nào sao?”

“Có thế xem trên di động định mà, đặt trên di động sẽ tiện hơn đó.”

Hạnh Mính lấy di động ra, tra cứu rạp chiếu phim gần họ nhất, đưa cho anh xem: “Nè, như này rất tiện nhỉ.”

Nguyên Tuấn Sách híp mắt, nhìn màn hình di động, do ánh mặt trời quá chói khiến anh không thể nhìn rõ thông tin trên đó. Đành mặc kệ rồi móc ra một đống tờ tiền một trăm nguyên từ trong túi ra, nhìn độ dày của sập tiền đó, khiến một đám người nuốt nước miếng.

Hạnh Mính nghẹn lời, mắt nai ngơ ngác nhìn người đối diện.

“Đừng nói là cậu chỉ có tiền mặt nhé?”

“Không dùng tiền mặt còn có thể dùng cái gì?”

“Cậu là người nguyên thủy đấy à?”

Anh nhíu mày, biểu cảm khuôn mặt đầy khó hiểu, yên lặng nhét tay vào túi, giọng nói đầy từ tính mang theo vẻ xin lỗi: “Xin lỗi, lúc trước tôi chưa từng dùng di động.”

“Không sao đâu! Mình cũng phải lên cấp ba, mẹ mới mua di động mình.”

Hạnh Mính buồn rầu xoa xoa tóc: “Nhưng mà, trong di động của mình cũng không có tiền, cậu chờ mình ngẫm lại xem, để mình tìm người hỏi mượn điểm.”

“Không sao.” Nguyên Tuấn Sách đứng dậy, túm chặt cánh tay cô, dễ dàng kéo cả cô đứng lên, Hạnh Mính cảm thấy mình nhẹ như tờ giấy, thấy anh kéo cô dậy mà không tốn chút sức lực nào.

“Tôi có tiền.”

Cuối tuần, dòng người chen chúc xô đẩy trước rạp chiếu phim, Hạnh Mính đứng bên cạnh máy gắp thú, chờ Nguyên Tuấn Sách mua vé quay về. Vừa rồi cô quyết định xem một bộ phim kinh dị mới được ra mắt, mới vừa nêu ra ý kiến, Nguyên Tuấn Sách đã đi mua vé, không biết anh có xem được loại phim này không.

Trong đám người, Nguyên Tuấn Sách xếp đầu tiên đã mua được vé, xoay người đi về phía cô. Ánh mắt anh chăm chú nhìn cô, trên mặt không còn nụ cười mỉm giống như khi nói chuyện với cô nữa, mà là biểu cảm nghiêm túc, nghiêng người tránh đám đông đang chen chúc, thoạt nhìn anh có vẻ không thích hoàn cảnh ầm ĩ như thế này.

Hạnh Mính nhìn sập tiền mặt vẫn chưa cất đi trong tay anh.

Chiều cao của cô chỉ tới ngang ngực anh, xoang mũi lập tức ngửi thấy mùi thơm của nước xà phòng.

Anh quá cao, Hạnh Mính chỉ vừa vặn cao tới xương quai xanh của anh. Cô chỉ có thể ngẩng đầu, nhìn ngũ quan tinh xảo của thiếu niên, vẻ mặt khẩn trương: “Cậu mau cất tiền đi, cẩn thận bị người khác trộm mất.”

Nguyên Tuấn Sách đưa vé xem phim cho cô, Hạnh Mính, cô tò mò hỏi: “Sao mình lại cảm thấy sấp tiền này ít đi trông thấy vậy?”

Vừa rồi còn là một chồng màu hồng rất dày mà.

“Nhân viên nói tôi có thể làm thẻ thành viên, nói là sau khi làm thẻ này, một năm có thể tới xem phim bất cứ lúc nào.” Nói xong, ngón tay trắng bệch đến lạnh lẽo của anh xòe ra, bên trong là năm tấm thẻ xem phim màu đen bạc, bên trên ghi “Thành viên VIP”.

“Cậu là đồ ngốc à! Ai bảo cậu làm gì thì cậu cũng làm sao?”

“Nghe rất có lời mà, cậu dùng không?”

“Lần sau đi……”

Đây là đứa trẻ ngốc nghếch nhà nào?! Nhà giàu mới nổi lắm tiền nhiều của à? Cô còn tưởng thành tích học tập của anh tốt thì anh là người thông minh, thì ra chỉ là con mọt sách.

Bình luận

Để lại bình luận