Chương 7

“Tôi… tôi không…” tôi ấp úng, cố gắng tìm một lời bào chữa nào đó nhưng đầu óc hoàn toàn trống rỗng.

“Không sao,” Minh An cười khúc khích, tiếng cười trong veo như pha lê. Cô ấy bước tới thêm nửa bước, khoảng cách giữa chúng tôi giờ gần như bằng không. Tôi có thể cảm nhận được hơi nóng từ cơ thể cô ấy. “Con trai có phản ứng sinh lý là chuyện bình thường. Nhất là khi… anh có một thứ vũ khí ‘khủng’ như vậy.”

Cô ấy không chỉ nói, mà còn hành động. Cô ấy vươn tay ra, một ngón tay thon dài, trắng nõn, với móng tay được cắt ngắn gọn gàng, chọc thẳng vào cái lều của tôi.

“Bụp.”

Một cú chọc nhẹ nhưng lại như một luồng điện hàng ngàn vôn chạy dọc sống lưng tôi. Tôi giật nảy người, toàn thân run lên. Thằng em của tôi cũng giật lên một cái đáp lại.

“Á!” tôi khẽ kêu lên một tiếng.

“Ồ,” Minh An nhướng mày, vẻ thích thú càng tăng lên. “Nhạy cảm gớm.”

Rồi cô ấy làm một hành động mà tôi không bao giờ có thể tưởng tượng được. Cô ấy không rụt tay lại. Thay vào đó, bàn tay cô ấy từ từ xòe ra, áp thẳng lên khối căng cứng trong quần tôi. Lòng bàn tay cô ấy nóng hổi, mềm mại, nhưng cũng có những vết chai sạn nhỏ do tập luyện. Cô ấy nhẹ nhàng nắm lấy nó qua lớp vải quần.

“To thật đấy,” cô ấy lẩm bẩm, mắt vẫn dán chặt vào chỗ đó, như một nhà khoa học đang nghiên cứu một mẫu vật quý hiếm. Bàn tay cô ấy bắt đầu di chuyển, chậm rãi vuốt ve từ gốc lên đến đỉnh. “Dài nữa. Anh chàng này chắc phải lợi hại lắm.”

Não tôi ngừng hoạt động. Toàn bộ cơ thể tôi như bị hóa đá, chỉ có duy nhất một nơi là đang sống, đang gào thét vì khoái cảm. Cảm giác được bàn tay một cô gái xinh đẹp, nóng bỏng vuốt ve thằng em mình, dù chỉ là qua một lớp quần, cũng đủ khiến tôi như muốn nổ tung. Hơi thở của tôi trở nên hổn hển.

“Minh… Minh An… đừng…” tôi rên rỉ, giọng nói lạc đi.

“Sao lại đừng?” cô ấy ngước lên nhìn tôi, đôi mắt sáng rực lên một cách kỳ lạ. “Trông anh có vẻ thích mà.”

Không để tôi kịp phản ứng, cô ấy dùng tay kia, luồn vào trong cạp quần thể thao của tôi, kéo nó xuống. Chiếc quần rộng tuột xuống một cách dễ dàng, kéo theo cả quần lót.

Và rồi, thằng em tôi được hoàn toàn giải thoát.

Nó bật ra ngoài không khí, dựng đứng một cách kiêu hãnh. Với chiều cao khủng khiếp và kích thước đồ sộ, nó trông như một con quái vật nhỏ màu hồng, ngẩng cao đầu thách thức cả thế giới. Những đường gân xanh nổi lên cuồn cuộn trên thân mình rắn chắc của nó. Cái đầu khấc đỏ hồng, hơi rỉ ra một chút dịch nhờn trong suốt vì quá kích thích.

Minh An hít vào một hơi thật sâu. Đôi mắt cô ấy mở to hết cỡ, không còn là sự thích thú nữa, mà là sự kinh ngạc, choáng váng thực sự. Cô ấy nhìn chằm chằm vào nó, từ gốc tới ngọn, rồi lại từ ngọn xuống gốc.

“Trời… trời đất…” cô ấy lắp bắp, lần đầu tiên tôi thấy vẻ bối rối trên khuôn mặt cá tính của cô. “Nó… nó còn to hơn cả trong tưởng tượng của tôi.”

Dường như bị thôi miên, cô ấy từ từ quỳ xuống trước mặt tôi. Ánh mắt cô ấy vẫn không rời khỏi con quái vật của tôi một giây nào. Cô ấy vươn tay ra, lần này không còn là sự trêu chọc nữa, mà là một sự tò mò đầy thành kính. Bàn tay cô ấy run run, nhẹ nhàng chạm vào thân nó.

Da thịt chạm nhau. Tôi rùng mình một cái. Cảm giác trần trụi, nóng bỏng và trực tiếp này mãnh liệt hơn gấp trăm lần so với khi qua lớp vải.

“Nóng quá…” cô ấy thì thầm.

Bàn tay cô ấy bắt đầu nắm lấy nó. Nhưng nó quá to. Bàn tay thon dài của cô ấy chỉ có thể ôm được một nửa chu vi của nó. Cô ấy phải dùng cả hai tay mới có thể bao trọn lấy nó.

“Thật không thể tin được,” cô ấy vừa lẩm bẩm vừa bắt đầu di chuyển hai bàn tay, chậm rãi tuốt lên tuốt xuống.

Tôi ngửa đầu ra sau, thở dốc. Khoái cảm dâng lên như vũ bão. Từng cú vuốt ve của cô ấy như những ngọn lửa nhỏ thiêu đốt lấy lý trí của tôi. Tôi bấu chặt hai tay vào thành bếp để không bị ngã quỵ.

“Anh… thích không, Nguyễn Long?” Minh An ngước lên hỏi, đôi môi cô ấy hé mở, ánh mắt mơ màng.

Tôi không thể trả lời, chỉ có thể gật đầu một cách điên dại.

“Vậy thì…” cô ấy mỉm cười, một nụ cười vừa ngây thơ vừa dâm đãng, “…để tôi giúp anh nhé.”

Nói rồi, cô ấy cúi đầu xuống. Mái tóc bạch kim mềm mại cọ vào đùi tôi, khiến tôi tê dại. Đôi môi hơi dày, nóng hổi của cô ấy từ từ mở ra, và bao trọn lấy đầu khấc của tôi.

“Ư…!”

Một tiếng rên không thể kìm nén thoát ra khỏi cổ họng tôi. Ấm áp, mềm mại, ẩm ướt. Toàn bộ thế giới của tôi co lại chỉ còn là cái miệng nhỏ nhắn của Minh An đang bao bọc lấy phần nhạy cảm nhất của tôi. Lưỡi cô ấy bắt đầu hoạt động, liếm láp, xoay tròn quanh đầu khấc, rồi lại mút mạnh một cái.

Khoái cảm như một dòng điện cực mạnh đánh thẳng vào não tôi. Hai chân tôi run lên bần bật. Đây là lần đầu tiên trong đời tôi trải nghiệm cảm giác này. Nó còn tuyệt vời hơn bất cứ điều gì tôi từng tưởng tượng.

Bình luận

Để lại bình luận