Chương 7

Rồi cô nheo mắt lại, nhìn cậu với vẻ trêu chọc. “Mà này, công nhận body của anh cũng không tệ đâu nhé, Thủ khoa. Sáu múi rõ nét, ngực to. Có tập gym à?”

Câu hỏi thẳng thắn của cô khiến Long lại một lần nữa bối rối. “À… ừm, tôi có tập từ hồi cấp ba.”

“Bảo sao.” Minh An gật gù, ánh mắt lại vô thức lướt xuống phần thân dưới của cậu. “Nhìn đô con thế này, chắc là ‘khỏe’ lắm nhỉ?”

Long không hiểu ý nghĩa sâu xa trong câu nói của cô. Cậu chỉ ngây thơ gật đầu: “Cũng tàm tạm. Hồi ở trường tôi là chủ lực đội bóng rổ.”

Minh An nghe câu trả lời thật thà của cậu thì không nhịn được cười, cô cười đến mức ngả cả người ra sau ghế sofa. Tiếng cười trong trẻo của cô vang vọng khắp phòng khách, xua tan đi không khí ngượng ngùng.

Long ngơ ngác nhìn cô, không hiểu mình đã nói gì sai. Cậu chỉ cảm thấy nụ cười của cô thật sự rất đẹp, rất rạng rỡ, khác hẳn với vẻ lạnh lùng, cá tính ban đầu.

Đúng lúc đó, chuông cửa reo lên. Đồ ăn đã đến.

Buổi tối đầu tiên của cuộc sống chung bắt đầu bằng một bữa cơm sườn đặt ngoài tiệm, ăn ngay trên chiếc bàn nhỏ ở phòng khách. Họ không nói chuyện nhiều, chủ yếu là tập trung vào bữa ăn của mình. Nhưng không khí đã không còn căng thẳng như trước. Thỉnh thoảng, Long lại lén liếc nhìn cô bạn cùng phòng. Cô ăn uống rất tự nhiên, không hề có chút ý tứ nào. Nhưng chính cái vẻ tự do, không gò bó đó lại tạo nên một sức hút kỳ lạ.

Ăn xong, cả hai cùng nhau dọn dẹp. Minh An rửa bát, còn Long thì lau bàn và dọn rác. Họ phối hợp một cách ăn ý đến lạ, không ai nói với ai câu nào.

Khi mọi thứ đã xong xuôi, đồng hồ cũng đã điểm mười giờ tối.

“Thôi, tôi về phòng đây. Mai còn phải lên trường làm thủ tục nhập học.” Minh An ngáp một cái, vươn vai. Hành động đó lại một lần nữa khiến toàn bộ đường cong cơ thể cô căng ra một cách hoàn hảo dưới lớp áo ngực và quần short mỏng manh.

“Ừ, cô ngủ ngon.” Long nói, vội quay mặt đi.

“Anh cũng vậy.”

Minh An đi về phòng, không quên ném lại một câu. “Nhớ khóa cửa phòng cẩn thận đấy, Thủ khoa. Nửa đêm có người mò vào phòng thì tôi không chịu trách nhiệm đâu.”

Nói rồi, cô nháy mắt một cái rồi đóng sầm cửa lại.

Long đứng ngẩn người một lúc lâu, trong đầu vẫn còn văng vẳng lời trêu chọc của cô. Cậu lắc đầu, cố gắng xua đi những suy nghĩ vẩn vơ rồi cũng trở về phòng mình.

Căn phòng vẫn còn bừa bộn với những thùng đồ chưa được sắp xếp. Cậu mệt mỏi ngả người xuống tấm nệm mới mua vẫn còn thơm mùi vải. Nhìn lên trần nhà trắng toát, cậu thở ra một hơi thật dài. Một ngày trôi qua như một giấc mơ. Một giấc mơ vừa hoang đường, vừa đáng sợ, nhưng cũng không thể phủ nhận là vô cùng kích thích.

Từ phòng bên cạnh, văng vẳng tiếng nhạc rock khe khẽ vọng sang.

Nguyễn Long nhắm mắt lại. Đây rồi, cuộc sống đại học của cậu. Nó đã chính thức bắt đầu.

Những lời trêu chọc của Minh An cứ văng vẳng trong đầu Nguyễn Long khi cậu chìm vào giấc ngủ mệt mỏi. Tiếng nhạc rock từ phòng bên cạnh cũng dần nhỏ lại rồi tắt hẳn, trả lại cho căn hộ một không gian yên tĩnh tuyệt đối. Lần đầu tiên sống xa nhà, lại ở chung với một người khác giới có cá tính mạnh mẽ và thân hình bốc lửa như vậy, tâm trí cậu trai mười tám tuổi ngập tràn những cảm xúc hỗn loạn. Mệt mỏi, lo lắng, bối rối, và cả một chút phấn khích không tên.

Sáng hôm sau, Long bị đánh thức bởi những tia nắng đầu tiên của Sài Gòn len lỏi qua khe cửa sổ. Cậu nheo mắt, vươn vai một cái thật dài trên tấm nệm cứng. Toàn thân ê ẩm vì hậu quả của việc vận động quá sức ngày hôm qua. Cậu liếc nhìn đồng hồ, mới sáu giờ sáng. Vẫn còn sớm chán so với giờ làm thủ tục nhập học.

Như một thói quen từ hồi còn ở nhà, việc đầu tiên Long làm sau khi thức dậy là đi vệ sinh. Nhưng ngay khi bàn tay cậu vừa đặt lên nắm đấm cửa, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu khiến cậu khựng lại.

Bình luận

Để lại bình luận