Chương 6

Cuối cùng, Tùng, với một tiếng thở dài gần như không nghe thấy, để Minh An kéo mình đi. Cánh cửa nhà tắm khép lại sau lưng họ.

Vinh, Quang, Hưng nhìn nhau. Không ai nói một lời nào. Chỉ có tiếng trái tim đập thình thịch trong lồng ngực mỗi người, và những khuôn mặt nóng bừng, đỏ ửng. Họ nghe thấy tiếng nước chảy lại trong nhà tắm, rồi thêm một tiếng rên khe khẽ từ bên trong.

Hưng nuốt khan. “Tùng… anh ta… không phải là dạng người dễ dãi đâu mà…”

Quang đứng dậy, tiến đến gần cánh cửa nhà tắm, tai dán vào đó. Vinh cũng bước theo, mặt trắng bệch. Tiếng nước xối xả, tiếng thở dốc, và tiếng rên khe khẽ vọng ra.

Vinh lẩm bẩm. “Cô ta… thật sự là thủ khoa đó sao?”

Tiếng nước vẫn xối xả bên trong. Tiếng cười trong trẻo của Minh An lẫn tiếng thở dốc nặng nề của Tùng.

Quang quay lại, nhìn hai người bạn còn lại. Ánh mắt anh ta đầy phức tạp, có sự lo lắng, có sự khó tin, nhưng cũng có một ngọn lửa tham lam đang cháy âm ỉ.

“Có vẻ như,” Quang nói, giọng khàn khàn, “cuộc sống ký túc xá của chúng ta… sẽ không còn nhàm chán nữa rồi.”

Anh ta đưa tay lên sờ trán, cảm thấy đầu óc quay cuồng. Chỉ mới một đêm đầu tiên.

Minh An, người thủ khoa ngây thơ, đã mang đến một cơn bão thực sự cho cuộc sống của bốn chàng trai. Họ không biết rằng, đây mới chỉ là khởi đầu của những chuỗi ngày hỗn loạn, đầy rẫy sự trần trụi và những va chạm khó lường.

Sáng hôm sau, khi Minh An thức dậy, cô nhìn thấy Tùng đang ngồi trên giường, vẻ mặt đăm chiêu. Minh An vươn vai, hoàn toàn thoải mái trong cơ thể trần trụi của mình, rồi bước xuống giường. Cô lại vô tư đi vào nhà tắm như thể không có gì khác biệt.

Tùng nghe tiếng nước chảy, anh ta thở dài một tiếng. Cuộc sống của anh ta đã thay đổi hoàn toàn.

Tiếng nước xối xả vang vọng bên trong. Tùng đứng sững sờ, cảm nhận bàn tay mềm mại của Minh An vẫn nắm chặt cổ tay mình, hơi ấm từ lòng bàn tay cô truyền thẳng qua da thịt. Anh ta nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt lướt qua thân hình không một mảnh vải che thân, từ bờ vai tròn lẳn đến đôi gò bồng đảo đang phập phồng nhẹ theo từng nhịp thở, xuống chiếc rốn nhỏ xíu và sâu hun hút trên chiếc bụng phẳng lỳ, rồi dừng lại ở khu vực ẩn khuất bên dưới. Lông tơ đen nhánh, ướt sũng, ôm lấy nơi kín đáo, lấp ló một khe rãnh hồng hào, ẩm ướt, dường như đang mời gọi.

Minh An vẫn nở nụ cười hồn nhiên, đôi mắt to tròn lấp lánh như sao. “Anh Tùng ngạc nhiên lắm hả? Em bảo mà, tắm chung vui hơn mà!”

`Minh An không hiểu sao anh Tùng lại đứng im như trời trồng. Cô bé chỉ muốn anh cùng tắm cho mát thôi, ở nhà cô cũng thường tắm chung với bạn trai và lũ bạn thân, có gì lạ đâu nhỉ? Nước ấm thế này, tắm cùng sẽ thư giãn lắm đây.`

Tùng cảm thấy cổ họng khô khốc. Anh ta chưa bao giờ ở trong tình huống này. Một cô gái trần trụi, ngây thơ đến mức không hề có chút ý niệm gì về sự cấm kỵ, đang đứng sát bên anh, mùi xà phòng thơm nhẹ quyện lẫn với hương sữa từ làn da cô khiến từng thớ thịt trong anh như nóng ran. Hơi nước ấm từ vòi hoa sen bắt đầu phủ lên người họ.

“Minh An, em…” Tùng cố gắng nói, nhưng giọng anh ta nghẹn lại.

“Anh Tùng ngại hả? Không sao đâu! Cứ tự nhiên đi ạ!” Minh An nói, rồi cô bé buông tay Tùng ra, tự nhiên đưa tay lên vặn vòi nước mạnh hơn, để dòng nước xối thẳng xuống đầu mình. Tiếng nước ào ào át đi mọi âm thanh khác. Cô bé nhắm mắt lại, rũ mái tóc đen mượt đang ướt sũng ra phía sau, để lộ cần cổ thon dài trắng ngần. Từng giọt nước nhỏ từ tóc cô chảy dài xuống lưng, lướt qua sống lưng ong mềm mại rồi biến mất ở khe mông.

Tùng đứng như trời trồng, hai mắt dán chặt vào tấm lưng trần hoàn mỹ ấy. Anh ta nuốt khan, cảm giác dương vật dưới lớp quần đùi đã căng cứng đến mức sắp nổ tung. Lý trí của một người điềm tĩnh đang cố gắng níu kéo anh lại, nhưng bản năng đàn ông lại gào thét đòi hỏi. Minh An không biết gì cả, cô bé chỉ đơn thuần là muốn tắm.

Anh ta nhìn chằm chằm vào cặp mông căng tròn đang khẽ nhấp nhô dưới dòng nước, những ngấn mỡ non tơ rung rinh nhẹ nhàng theo mỗi cử động. Anh ta có thể tưởng tượng cảm giác khi tay mình chạm vào đó, hoặc khi…

`Không được!` Tùng tự nhủ, `Cô bé này là thủ khoa, lại quá ngây thơ. Mình không thể làm chuyện đó được.`

Nhưng rồi, Minh An quay lại, mở mắt, và bắt gặp ánh mắt đang dán chặt vào cơ thể mình của Tùng. Cô bé không hề bối rối, chỉ cười. “Anh Tùng không tắm sao? Hay là em giúp anh nhé?”

Nói đoạn, cô bé đưa tay về phía Tùng. “Anh cởi quần ra đi ạ, rồi em giúp anh xoa lưng. Ở nhà em hay làm vậy cho bạn trai em lắm.”

Tùng giật mình. “Không… không cần đâu, Minh An. Anh… anh tự được.”

Minh An bĩu môi. “Xoa lưng thích lắm mà! Anh cứ thử xem.” Cô bé không đợi Tùng đồng ý, đã vươn tay kéo lấy dây rút chiếc quần đùi của Tùng, kéo nhẹ một cái. Chiếc quần đùi màu xám tụt xuống, để lộ dương vật cương cứng đang ngẩng cao đầu của Tùng.

Minh An nhìn thấy, vẫn hoàn toàn vô tư. Cô bé thậm chí còn cúi xuống nhìn, đôi mắt to tròn chớp chớp. “Ôi! Anh Tùng cũng có cái giống y chang của bạn trai em nè! Nó to hơn bạn trai em một chút đó!”

`Cái gì thế này?` Tùng nghĩ, `Bạn trai cô bé là loại gì mà lại không dạy dỗ cô bé một chút kiến thức cơ bản này? Hay là… hắn ta cũng ngu ngốc như cô bé?`

Mặt Tùng đỏ bừng. Anh ta cảm thấy vừa xấu hổ, vừa bị kích thích đến điên người. Dương vật anh ta đang run rẩy, những giọt dịch trong suốt đã rịn ra ở quy đầu.

“Minh An… đừng nhìn…” Tùng lắp bắp.

Nhưng Minh An lại đưa tay ra, chạm vào dương vật đang run rẩy của Tùng. Bàn tay mềm mại, ấm áp của cô bé vuốt ve lên thân gậy nóng hổi. “Sao lại không được nhìn ạ? Nó đẹp mà!”

Bình luận

Để lại bình luận