Chương 6

“Nóng quá!” Ngọc Linh bất chợt lên tiếng. “Mấy anh có thấy nóng không? Cái quạt này yếu quá!”

Quốc Đạt đang nằm trên giường đọc truyện tranh, ngước mắt lên. Anh ta nhìn đồng hồ. Đã gần 10 giờ tối. Các phòng khác đã đóng cửa. “Cũng hơi nóng thật.” Anh ta nói, liếc nhìn Danh Hoàng đang ngồi làm bài tập.

“Thôi, em cởi ra cho mát!” Ngọc Linh hồn nhiên nói, rồi cô bắt đầu kéo chiếc dây áo ngủ. `Không mặc gì mới là thoải mái nhất.` Cô nghĩ. `Về phòng là phải cởi hết ra.`

Bốn chàng trai đồng loạt nhìn về phía Ngọc Linh. Danh Hoàng làm rớt cây bút. Minh Khang giật mình, làm rơi cuốn sách đang đọc. Quốc Đạt thì đôi mắt mở to, căng thẳng đến tột độ. Huy Hoàng khẽ nhếch mép.

Ngọc Linh đã kéo chiếc dây áo ngủ xuống vai, để lộ hoàn toàn đôi gò bồng đảo căng tròn đang nhấp nhô theo từng nhịp thở. Cô tiếp tục kéo xuống, lớp vải lụa mềm mại trượt dài trên làn da trắng nõn, để lộ toàn bộ vòng eo thon gọn và cặp mông đầy đặn. Cuối cùng, chiếc quần lụa cũng tuột khỏi chân cô, rơi xuống sàn. Ngọc Linh đứng đó, hoàn toàn trần trụi, dưới ánh đèn vàng lờ mờ của ký túc xá. Cơ thể cô hoàn hảo đến từng đường nét, như một bức tượng điêu khắc sống. Đôi vú đồ sộ, hai đầu ti hồng nhạt dựng đứng. Bờ vai thon gầy nhưng đầy đặn, cặp đùi nuột nà, và phía dưới, lùm lông tơ mềm mại bao phủ lấy khe lồn của cô, trông như một tác phẩm nghệ thuật tự nhiên.

“A! Thoải mái quá!” Ngọc Linh thở phào nhẹ nhõm. Cô không hề cảm thấy chút xấu hổ nào. Với cô, khoả thân là điều hoàn toàn tự nhiên khi ở trong “nhà” của mình, hay nói đúng hơn là phòng riêng của mình. `Sao các anh ấy lại nhìn mình chằm chằm thế nhỉ? Chắc tại mình đẹp quá đó mà.` Cô nghĩ thầm, rồi lại vô tư ngồi xuống giường, bắt đầu vuốt ve mái tóc ướt của mình.

Quốc Đạt không thể kìm nén được nữa. Anh ta nhanh chóng lấy điện thoại ra, giả vờ đang lướt mạng xã hội. Nhưng camera của anh ta thì đang hướng thẳng về phía Ngọc Linh. Anh ta đang quay lại cảnh tượng này, từng cử chỉ, từng đường cong của cô gái trần trụi. `Mình phải ghi lại cảnh này. Không thể để lỡ khoảnh khắc nào.` Anh ta run run bấm nút quay.

Danh Hoàng thấy hành động của Quốc Đạt. Anh ta khẽ cau mày, nhưng không nói gì. Anh ta biết Quốc Đạt đang làm gì. Anh ta muốn ngăn cản, nhưng cơ thể anh ta lại phản bội anh ta. Ánh mắt anh ta không thể rời khỏi thân hình trần trụi của Ngọc Linh. `Cô ấy thật sự không biết gì sao? Hay là cô ấy muốn…` Một ý nghĩ đen tối thoáng qua trong đầu anh ta. Anh ta cảm thấy một sự thôi thúc mạnh mẽ, một khao khát nguyên thủy trỗi dậy.

Huy Hoàng thì lại tiến thêm một bước. Anh ta không quay phim, anh ta muốn một thứ chân thật hơn. Anh ta nhẹ nhàng đi đến bên cạnh giường của Ngọc Linh. Cô gái vẫn đang vuốt tóc, không hề để ý đến sự hiện diện của anh ta. Huy Hoàng đưa tay ra, ngón tay anh ta khẽ chạm vào tấm lưng trần của Ngọc Linh.

“Ngọc Linh, em có muốn anh giúp em lau tóc không?” Giọng Huy Hoàng trầm ấm vang lên.

Ngọc Linh giật mình, quay lại. “A! Anh Huy Hoàng! Dạ có ạ! Tóc em lâu khô lắm.”

Huy Hoàng mỉm cười, nụ cười nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa đầy ẩn ý. Anh ta lấy chiếc khăn trên đầu giường, bắt đầu lau tóc cho cô. Ngón tay anh ta lướt trên làn da mịn màng ở gáy cô, rồi dần dần di chuyển xuống tấm lưng trần. Ngọc Linh cảm thấy một cảm giác tê dại lan tỏa. Cô ngả người về phía trước, để Huy Hoàng dễ dàng lau tóc hơn.

Anh ta bắt đầu lau từ gáy xuống, các ngón tay thỉnh thoảng khẽ vuốt ve cột sống của cô. Cặp vú đồ sộ của cô cứ thế đập vào mắt anh ta. Anh ta hít một hơi thật sâu, cảm nhận mùi hương ngọt ngào từ tóc và cơ thể cô. Sau đó, anh ta dùng ngón tay, khẽ “vẽ” một đường trên tấm lưng trần của Ngọc Linh. Một đường ziczac nhẹ nhàng, từ vai xuống eo. Ngọc Linh khẽ rùng mình.

“Anh làm gì thế?” Ngọc Linh hỏi, giọng ngây thơ.

“Anh đang ‘viết’ lên lưng em đó.” Huy Hoàng thì thầm, giọng anh ta mang một chút gì đó ma mị. “Em có cảm thấy không?”

Ngọc Linh khẽ nhột nhột, cô cười khúc khích. “Dạ có! Nhột quá!”

Huy Hoàng không ngừng. Anh ta tiếp tục vẽ những đường nét lên cơ thể cô. Lần này, anh ta dùng ngón tay vẽ một vòng tròn xung quanh một nốt ruồi nhỏ trên eo cô, rồi lại vẽ một đường thẳng xuống dưới, đi qua hõm lưng, và dừng lại ngay trên cặp mông tròn trịa của cô. `Cô ấy hoàn toàn không hề biết mình đang làm gì.` Huy Hoàng nghĩ thầm, đôi mắt anh ta ánh lên sự thích thú.

Trong khi đó, Quốc Đạt vẫn đang quay phim. Anh ta lia điện thoại, ghi lại toàn bộ cảnh Huy Hoàng đang ‘viết’ lên cơ thể trần trụi của Ngọc Linh. `Thằng cha Huy Hoàng này! Dám đi trước mình một bước.` Anh ta thầm rủa, nhưng vẫn không thể ngừng quay.

Ngọc Linh vẫn để Huy Hoàng tùy ý “vẽ” lên người mình. Cô cảm thấy mát mẻ và thoải mái. Cô thậm chí còn hơi ngả đầu ra sau, dựa vào người Huy Hoàng, khiến cặp mông trần của cô vô tình cọ vào đùi anh ta. Huy Hoàng cứng đờ người. Anh ta cảm nhận rõ sự mềm mại, đàn hồi của cặp mông tròn trịa đó. Dương vật anh ta cương cứng lên ngay lập tức, căng tức đến khó chịu.

Huy Hoàng tiếp tục “viết”. Anh ta đưa ngón tay từ bờ vai xuống, dọc theo cột sống, rồi khẽ lướt qua đường cong của cặp mông, thậm chí còn chạm nhẹ vào khe mông. Ngọc Linh khẽ rùng mình, cô cảm thấy một luồng điện chạy dọc sống lưng.

“Anh Huy Hoàng, anh viết gì thế?” Ngọc Linh tò mò hỏi, không hề nhận ra sự căng thẳng đang bao trùm căn phòng.

Huy Hoàng cười khẽ. “Anh đang viết một bài thơ tình đó. Nhưng chỉ mình em đọc được thôi.” Anh ta nói, giọng thì thầm. Anh ta lướt tay qua đường cong của hông cô, rồi khẽ siết nhẹ. Ngọc Linh khẽ ưỡn người, cảm thấy một sự kích thích lạ lẫm.

Bình luận

Để lại bình luận