Chương 6

“Cậu nhìn gì đấy, Phong?” Nàng hỏi, ánh mắt trong veo, không chút nghi ngờ.

Tôi giật mình, vội vàng lắp bắp. “À… không có gì. Tớ… tớ đang nghĩ xem tí nữa mình chơi game gì.”

Bảo Trâm nhún vai. “Kệ chứ. Cứ mở game lên đại đi. Chán thì đổi.” Nàng lại quay đi, tiếp tục dán mắt vào màn hình điện thoại.

Tôi cảm thấy một sự hỗn loạn trong tâm trí. Một mặt, tôi muốn được gần gũi nàng, được chạm vào nàng. Một mặt, tôi lại tự thấy tội lỗi với những suy nghĩ của mình. Bảo Trâm là bạn thân của tôi, và tôi không muốn phá vỡ sự trong sáng của mối quan hệ này. Nhưng nàng lại vô tư đến mức khiến tôi không thể không dao động. Sự vô tư của nàng, chính nó lại trở thành một hình thức “forced exposure” (phơi bày cưỡng bức) đối với tôi, đẩy tôi vào tình thế khó xử. Nàng không có ý định quyến rũ tôi, nhưng cơ thể nàng, những hành động tự nhiên của nàng lại liên tục gợi lên những ham muốn trong tôi.

Tôi đứng dậy, đi đến giá sách, lấy ra một cuốn sách giáo khoa. “Tớ đọc sách một lát,” tôi nói, dù biết mình sẽ không thể tập trung.

Bảo Trâm khẽ “ừm” một tiếng, không rời mắt khỏi màn hình. Tôi ngồi xuống chiếc ghế đối diện, cố gắng tạo ra một khoảng cách vật lý và tâm lý. Tôi mở sách ra, nhưng ánh mắt tôi lại vô thức liếc nhìn Bảo Trâm. Nàng vẫn ở tư thế đó, đôi chân dài buông thõng, vòng ba căng tròn hướng về phía tôi, và chiếc quần lót ren dường như không còn tác dụng che chắn gì nữa. Tiếng rên rỉ khe khẽ từ điện thoại của nàng vẫn tiếp tục vang vọng, như một bản nhạc nền đầy ám ảnh cho những suy nghĩ của tôi. Tôi nhận ra, đây là cuộc chiến không ngừng nghỉ của tôi: cuộc chiến với bản năng, với sự cám dỗ, và với chính người bạn thân của mình. Tôi chỉ biết thở dài, lật từng trang sách mà không hề đọc một chữ.

Những dòng chữ trong sách giáo khoa dường như nhảy múa trước mắt tôi, vô nghĩa và xa lạ. Dù cố gắng đến mấy, tôi cũng không tài nào tập trung nổi vào bài học. Mọi giác quan của tôi đều bị chiếm trọn bởi sự hiện diện của Bảo Trâm, đang ngồi đối diện tôi trên chiếc ghế tựa, quay lưng lại, và chìm đắm trong thế giới riêng của nàng. Tiếng rên rỉ từ chiếc điện thoại của Bảo Trâm, lúc trầm lúc bổng, xuyên qua lớp không khí nóng bức, găm thẳng vào tâm trí tôi. Đó là một âm thanh đầy kích thích, một bản nhạc nền không lời cho cuộc đấu tranh nội tâm đang diễn ra trong tôi.

Tôi liếc nhìn nàng. Tư thế ngồi nghiêng, vắt chân lên thành ghế, khiến vòng ba căng tròn của Bảo Trâm càng thêm nổi bật, như một trái đào chín mọng đang thách thức mọi giới hạn của sự kiềm chế. Chiếc quần lót ren mỏng tang màu đen, giờ đây đã bị kéo cao lên vì cử động của nàng, gần như biến mất hoàn toàn vào khe mông, chỉ còn lại sợi dây ren mảnh mai uốn lượn, như một đường chỉ khâu tinh xảo trên bức tranh da thịt trắng ngần. Từ góc nhìn của tôi, nó không còn là một mảnh vải che chắn, mà là một lời mời gọi không lời, một sự phơi bày gần như hoàn toàn. Tôi có thể thấy rõ ràng hai bờ mông cong vút, căng đầy, và giữa chúng, khe mông sâu thẳm mở ra, để lộ một phần môi lồn màu hồng nhạt, ẩm ướt. Ánh sáng nhẹ từ cửa sổ hắt vào, khiến khu vực đó lấp lánh như có những hạt sương đọng lại, khơi dậy trong tôi những suy nghĩ trần tục nhất.

Tôi nuốt khan, cảm thấy cổ họng mình khô rát, như vừa đi qua sa mạc. Sự căng tức ở hạ thân càng lúc càng trở nên dữ dội, đau nhức. Tôi vội vàng nhấp thêm một ngụm trà đá lạnh, nhưng cảm giác mát lạnh ấy không đủ sức dập tắt ngọn lửa đang bùng cháy bên trong. Tôi tự nguyền rủa bản thân vì những suy nghĩ này. Bảo Trâm là bạn thân của tôi, là cô em gái mà tôi đã cùng lớn lên. Nàng hoàn toàn vô tư, không hề có ý đồ gì. Tất cả những gì nàng làm chỉ đơn thuần là sống theo bản năng của mình, không chút che giấu, không chút gượng ép. Nhưng sự vô tư ấy, đối với tôi, lại là một sự tra tấn ngọt ngào.

Bình luận

Để lại bình luận