Chương 6

– Những Mệnh Lệnh Đồi Bại Và Sự Phản Bội Thể Xác
Trần Tuấn Minh không dừng lại ở đó. Hắn tiếp tục nhồi nhét những mệnh lệnh kinh tởm vào đầu vợ tôi.
“Oánh Nô, lột sạch đồ của chị dâu ngươi ra. Để lại đôi tất da chân thôi. Ta muốn ngắm nhìn kiệt tác này.”
Tiếng sột soạt của quần áo bị cởi bỏ. Tôi nhắm mắt, hình dung ra cảnh tượng ấy. Chiếc váy công sở bị kéo xuống, chiếc áo sơ mi bị cởi bỏ. Vợ tôi nằm đó, trên người chỉ còn bộ đồ lót và đôi tất da chân mỏng manh.
“Chà chà… Tuyệt phẩm! Vòng một này, đôi chân này… Đúng là cực phẩm nhân gian!” Tiếng Trần Tuấn Minh xuýt xoa, kèm theo tiếng chụt chụt như hắn đang hôn lên cơ thể vợ tôi. “Ngọc Trà, hãy nhớ kỹ điều này: Chồng ngươi – Trần Tuấn Kiệt – hắn không thể thỏa mãn ngươi. Khi làm tình với hắn, ngươi sẽ không bao giờ được phép lên đỉnh. Ngươi sẽ chỉ cảm thấy trống rỗng, chán chường.”
“Không… lên đỉnh… với chồng…” Ngọc Trà lặp lại như một cái máy.
“Đúng rồi. Ngươi chỉ có thể đạt cực khoái khi tự an ủi và nghĩ đến ta – Trần Tuấn Minh chủ nhân vĩ đại. Hoặc khi ta cho phép. Hiểu chưa?”
“Hiểu… Chỉ nghĩ đến chủ nhân… mới được sướng…”
“Và nữa,” Trần Tuấn Minh tiếp tục, giọng đầy vẻ biến thái. “Ngươi sẽ ngày càng yêu thích việc mặc tất da chân. Ngươi sẽ muốn mặc nó mọi lúc mọi nơi, kể cả khi làm tình. Cảm giác lớp lụa mỏng cọ xát vào da thịt, vào âm hộ sẽ khiến ngươi hưng phấn tột độ. Ngươi sẽ khao khát được đàn ông nhìn ngắm đôi chân bọc tất của mình, muốn trở thành một con đĩ khoe thân.”
“Thích… tất da chân… Muốn khoe…”
Mỗi lời hắn nói như một nhát dao đâm vào tim tôi, nhưng đồng thời cũng như một liều thuốc kích thích bơm thẳng vào dương vật tôi. Tôi cảm thấy “thằng nhỏ” của mình cương cứng đau điếng, chèn ép trong quần. Sự ghen tuông hòa lẫn với sự hưng phấn voyeurism (nhìn trộm) tạo nên một cảm xúc hỗn độn, điên cuồng.
“Oánh Nô, lấy cái dương vật giả loại cực đại ra đây. Cắm vào lồn con đĩ này cho ta. Ta muốn xem nó có nuốt hết được không.”
“Vâng, chủ nhân.”
“A… Ư… To quá… Không vào được… Á á…” Tiếng Ngọc Trà thét lên đau đớn pha lẫn khoái cảm.
“Cố mà nuốt lấy! Hãy tưởng tượng đó là dương vật của chủ nhân! Rên to lên cho ta nghe!”
“A… Sướng quá… Chủ nhân ơi… Đụ em đi… A a…”
Vợ tôi – vị phó giáo sư đạo mạo – giờ đang rên rỉ những từ ngữ dâm tục nhất mà cả đời nàng chưa từng nói. Tôi nghe thấy tiếng ướt át bạch bạch vang lên, tiếng da thịt va chạm, tiếng thở dốc hổn hển của cả ba người phụ nữ và một gã đàn ông trong căn phòng đó.
Sau khoảng mười lăm phút tra tấn tinh thần và thể xác vợ tôi, Trần Tuấn Minh có vẻ đã thỏa mãn bước đầu.
“Được rồi. Hôm nay thế thôi. Chồng nó sắp tỉnh rồi. Oánh Nô, mặc lại đồ cho nó. Rút cái dương vật giả ra. Nhớ lau sạch dâm thủy chảy ra ghế nhé. Đừng để lại dấu vết gì.”
“Vâng, chủ nhân.”
“Ngọc Trà, khi ta đếm đến 3, ngươi sẽ tỉnh dậy. Ngươi sẽ quên hết mọi chuyện vừa xảy ra. Ngươi chỉ nhớ là mình vừa trải qua một buổi trị liệu tâm lý rất thư giãn. Ngươi sẽ thấy khỏe khoắn, nhưng sâu bên trong, ngọn lửa dục vọng dành cho ta sẽ bắt đầu âm ỉ cháy. 1… 2… 3… Tỉnh lại!”
________________

Bình luận

Để lại bình luận