Chương 6

– Giấc Mộng Xuân Của Thiếu Niên
Cơn cực khoái qua đi, để lại dư vị tê dại lan tỏa khắp tứ chi. Trần Thu Hà buông thõng tay, vô lực tựa vào thành bồn tắm lạnh lẽo, lồng ngực phập phồng kịch liệt, cố gắng hớp lấy từng ngụm không khí.
Khuôn mặt xinh đẹp của cô đỏ bừng như say rượu, lấm tấm mồ hôi. Đôi mắt dần lấy lại chút tiêu cự, nhưng vẫn còn vương vấn nét mơ màng của dục vọng. Cô nhìn xuống món đồ chơi silicon trong tay, thứ vẫn còn dính đầy chất lỏng trong suốt từ cơ thể mình, một cảm giác trống rỗng và bi ai bỗng trào dâng trong lòng.
Sự tự thỏa mãn này, suy cho cùng, cũng chỉ như uống rượu độc giải khát. Nó có thể xoa dịu cơn đói khát thể xác trong chốc lát, nhưng lại càng khoét sâu thêm cái hố đen hư vô trong tâm hồn cô. Nó nhắc nhở cô về sự thiếu hụt hơi ấm thật sự, sự thiếu hụt của một người đàn ông thực thụ.
“Lão công… em xin lỗi…”
Trần Thu Hà nhắm mắt lại, thì thầm trong tâm trí. Cô biết tình yêu của mình dành cho chồng vẫn vẹn nguyên, không hề sứt mẻ. Nhưng tình yêu ấy, đau đớn thay, lại không đủ sức để ngăn cản cơ thể cô khao khát những khoái cảm nhục dục mãnh liệt.
Cô không biết chuỗi ngày sống trong sự kìm nén và lén lút này sẽ kéo dài bao lâu. Cô cũng không dám chắc mình còn có thể chịu đựng được đến khi nào. Một nỗi sợ hãi mơ hồ len lỏi trong cô: Có lẽ vào một đêm khuya vắng nào đó, khi lý trí hoàn toàn bị dục vọng nhấn chìm, cô sẽ làm ra những chuyện điên rồ, vượt quá giới hạn đạo đức mà chính cô cũng không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng ít nhất, vào lúc này, cô vẫn là Trần Thu Hà, người vợ hiền thục của Nguyễn Minh Quân.
Cô lặng lẽ rửa sạch món đồ chơi tội lỗi dưới vòi nước, lau khô và cất nó trở lại nơi ẩn nấp bí mật, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra. Sau đó, cô lau khô người, mặc vào bộ váy ngủ kín đáo bằng lụa mềm, rón rén trở về phòng ngủ. Cô nhẹ nhàng leo lên giường, nằm xuống bên cạnh người chồng đang ngáy ngủ, nhắm mắt lại, cố dỗ mình vào giấc ngủ.
Chỉ là, trong giấc mơ đêm nay, liệu có còn xuất hiện những người đàn ông vạm vỡ với những cây gậy thịt khổng lồ đến lấp đầy tâm hồn cô đơn lạnh lẽo của cô hay không?
________________

Bóng đêm ngày càng sâu thẳm, nuốt chửng mọi âm thanh. Cả căn biệt thự gia đình họ Nguyễn chìm trong tĩnh lặng, chỉ có ánh trăng lạnh lẽo xuyên qua khe rèm, chiếu rọi lên gương mặt non nớt của cậu thiếu niên mười hai tuổi, Nguyễn Minh Khangg.
Cậu bé đang ngủ say, khuôn mặt mang nét ngây thơ của trẻ con nhưng đường nét đã bắt đầu trổ mã, hứa hẹn một vẻ đẹp nam tính trong tương lai. Đôi môi mỏng khẽ hé mở, hơi thở đều đều, nhẹ nhàng.
Thế nhưng, trái ngược với vẻ yên bình bên ngoài, trong tâm trí của cậu thiếu niên đang diễn ra một giấc mơ kỳ lạ và nóng bỏng như lửa đốt.
Trong mơ, Nguyễn Minh Khangg thấy mình lạc vào một thế giới huyền ảo, sương khói mờ ảo lượn lờ. Bốn phía là những tấm màn lụa mỏng manh, mềm mại rủ xuống. Không khí nồng nàn mùi xạ hương quyến rũ, kích thích khứu giác.
Từ trong màn sương, một người phụ nữ với thân hình bốc lửa bước ra. Khuôn mặt nàng mờ ảo, không rõ nét, nhưng từng đường cong trên cơ thể lại toát lên vẻ mê hoặc chết người. Nàng khoác trên mình tấm lụa mỏng tang, da thịt trắng ngần ẩn hiện bên trong, lấp lánh như ngọc trai dưới ánh sáng mờ ảo.
Nàng lướt đến bên cậu, thì thầm gọi tên cậu bằng chất giọng ngọt ngào như mật ong pha rượu: “Minh Khang Minh Khang…”
Bàn tay mềm mại, mát lạnh của nàng vuốt ve gò má cậu, rồi trượt xuống lồng ngực, bụng dưới, và cuối cùng dừng lại ở vùng cấm địa mà chưa ai từng chạm tới.
Nguyễn Minh Khangg cảm thấy hạ thân mình nóng rực như có lửa đốt. Cây gậy thịt non nớt, chưa từng được đánh thức của cậu bỗng chốc cương cứng, sưng to, căng tức đến phát đau trong giấc mơ. Cậu thở dốc, hơi thở nặng nề, dồn dập. Cơ thể cậu theo bản năng uốn éo, phối hợp với bàn tay ma thuật của người phụ nữ. Đầu óc cậu trống rỗng, chỉ còn lại cảm giác khoái lạc đê mê đang ập đến như sóng triều.
“A… ❤~”
Một tiếng rên rỉ ngây ngô, đầy khoái cảm bật ra từ cổ họng cậu. Người phụ nữ trong mơ cười khúc khích, tiếng cười lanh lảnh như chuông bạc. Nàng cúi xuống, đôi môi nóng bỏng phủ lên môi cậu.
Ngay khoảnh khắc ấy, một luồng khoái cảm mãnh liệt chưa từng có bùng nổ. Nguyễn Minh Khangg rùng mình dữ dội, cây gậy thịt non trẻ dưới háng giật mạnh liên hồi. Một dòng chất lỏng ấm nóng, sền sệt không kiểm soát được phun trào ra, giải phóng mọi dồn nén. Hình ảnh trong mơ vỡ tan, và cậu bé chìm sâu vào giấc ngủ vùi trong sự thỏa mãn tột cùng.
________________

Bình luận

Để lại bình luận