Chương 6

: Người mẫu tạm thời (2)
Trần Văn Bằng hướng nội không thích nói nhưng hôm nay lại khác thường hỏi Trần Xuân Vĩ mãi: “Mẹ cậu sẽ đến thật sao? Đồng ý làm người mẫu cho chúng ta thật sao?”
Trần Xuân Vĩ không kiên nhẫn trả lời: “Cậu đã hỏi mấy lần rồi? Đã nói là thật. Không phải chỉ chụp vài tấm thôi sao, cậu khẩn trương cái gì?”
Lưu Chí Dũng bình thường tùy tiện lại chen vào: “Không chỉ có Trần Văn Bằng không tin được mà tôi cũng bị dọa sợ, có thể mời được cô Nguyễn Mai Lan xinh đẹp như nữ thần đến làm người mẫu cho chúng ta. Hắc hắc, hôm nay để cho cô biết được kỹ thuật chụp ảnh cao siêu của tớ.”
Trần Xuân Vĩ trợn tròn mắt, cười nhạo: “Chỉ bằng kỹ thuật dở ẹc của cậu à? Trong đầu cậu ngoài bóng rổ chẳng lẽ còn có thứ gì khác à? Gọi cậu đến đây là vì nhìn trúng cơ thể của cậu, hôm nay cậu đến đây làm cu li bê đồ.”
Hoàng Minh Vũ thấy mấy người bọn họ nói chuyện phiếm liền thúc giục bọn họ nhanh chóng chuẩn bị; “Các cậu mau chóng sắp xếp bối cảnh đi, tớ đi xem quần áo, đạo cụ và đồ ăn vặt.”
Bốn người chuẩn bị xong thì mặt trời cũng đã xuống núi, ánh sáng chói mắt của mặt trời đã thu lại sự nóng bức của ngày hè để chuẩn bị biến nề trời thành màu hồng cam. Nhưng vào lúc này, Nguyễn Mai Lan cũng chuẩn bị xong, đi tới nhà Hoàng Minh Vũ.
“Chào các cháu, tới sớm như vậy sao, đã ăn cơm hết chưa?” Mấy cậu trai giữ đủ loại suy nghĩ khác nhau chạy lên chào đón Nguyễn Mai Lan.
“Chào cô ạ!” Trần Văn Bằng và Lưu Chí Dũng đáp.
“Mẹ, bọn con đã ăn cơm chiều từ lâu rồi. Mau bắt đầu thôi, xong sớm một chút bọn con có thể cùng chơi trò chơi.” Trần Xuân Vĩ thấy cuối cùng Nguyễn Mai Lan cũng tới thì mau chóng thúc giục.
“Được rồi được rồi, cô đi thay quần áo. Lát nữa các cháu đi ra ngoài chơi đừng về muộn quá nhé.” Nguyễn Mai Lan đi theo Hoàng Minh Vũ về phía phòng Hoàng Minh Vũ cải tạo thành phòng thay quần áo. Ba cậu trai còn lại ở phòng khách chuẩn bị bối cảnh và thiết bị.
Trong phòng, Hoàng Minh Vũ đưa cho Nguyễn Mai Lan một ly đồ uống: “Cô, cảm ơn cô đã giúp chúng cháu việc này. Đây là đồ uống giống trước đây, cha cháu gửi về không ít, cô khát nước thì uống một chút trước đi. Cháu giảng cho cô về kế hoạch quay chụp.
“Cảm ơn Minh Vũ!” Nguyễn Mai Lan cầm lấy đồ uống, vừa uống từng ngụm nhỏ vừa lắng nghe lời mà Hoàng Minh Vũ nói.
“Trên giường là bộ quần áo thứ nhất, theo cách nói của chú Trương bộ quần áo này thể hiện sự tao nhã đoan trang.” Sau đó Hoàng Minh Vũ chỉ vào cái thùng bên cạnh nói: “Cái thùng này là tư liệu sống các loại quần áo của chú Trương, chúng cháu không biết cách phối, đến lúc đó mong cô tự căn cứ vào tình huống để phối đồ, dù sao cô mặc gì cũng rất đẹp.”
Nguyễn Mai Lan gõ nhẹ lên đầu Hoàng Minh Vũ một cái, nói: “Quỷ nhỏ, yên tâm, hôm nay chắc chắn cô sẽ cho các cháu chụp được những tấm ảnh tốt nhất, đẹp nhất.”
Hoàng Minh Vũ nhìn thấy cái chén đã vơi hơn một nửa, lén lút đọc hai câu lạnh, sau đó yên tâm rời khỏi phòng để cho Nguyễn Mai Lan từ từ thay đồ.
Nguyễn Mai Lan thay bộ trang phục thứ nhất, đứng trước gương toàn thân đánh giá cẩn thận.
“Ánh mắt thật tốt! Bộ quần áo này rất đẹp nhưng hơi lộ liễu, hơn nữa hơi chật, mình mặc hơi bị bó quá, chẳng lẽ là mình béo lên sao? Rõ ràng giữ gìn cân nặng rất tốt mà.”
Đây vốn là một bộ váy ngắn màu tím, chiếc váy này giống như chiếc váy ngủ, hai dây vai mỏng được thắt nơ nhỏ ở trên vai Nguyễn Mai Lan, dù chỉ cử động nhẹ một cái thôi cũng sẽ dễ dàng rơi xuống, một cái thắt lưng màu trắng tinh buộc vào vòng eo mảnh khảnh của cô ấy, bộ ngực kiêu ngạo lộ ra cực kỳ rõ ràng nhưng cũng rất thanh lịch, váy ngắn mỏng miễn cưỡng đến giữa đùi Nguyễn Mai Lan che đi nửa cái đùi trắng mịn như ngọc của cô ấy, đôi chân nhỏ dài lộ hết ra ngoài, đai lưng màu trắng thắt co, bên dưới đi giày cao gót màu đen làm cho đôi chân thon dài hoàn mỹ như người mẫu của cô ấy càng dài và gầy hơn, cực kỳ bắt mắt.
Mai Lan đi vào bối cảnh, dựa vào cửa sổ bên cạnh, hơi cúi đầu, khuôn mặt của Nguyễn Mai Lan xinh đẹp tuyệt vời phối hợp với đồ trang sức tao nhã đẹp đến mức khiến cho người khác không thở nổi, hơn nữa tóc cô ấy dài uốn sóng thác nước, sợi tóc bóng mượt cùng với ánh nắng chiều tà rực rỡ giống như nữ thần từ tiên cảnh đáp xuống.
“Sao? Đẹp không?” Nguyễn Mai Lan khá để ý đến dáng người của mình hỏi mấy cậu trai, trong lòng lại âm thầm chờ mong phản ứng của Hoàng Minh Vũ.

________________

Bình luận

Để lại bình luận