Chương 6

“Sử dụng Đoạn Thủy Kiếm,” Diệp Thanh Viện chợt lên tiếng, nàng chỉ dẫn, “Hỏa khắc Thủy. Kiếm của ngươi có thể khắc chế nó.”

Diệp Tiểu Thiên bừng tỉnh. Đúng vậy! Đoạn Thủy Kiếm của hắn mang thuộc tính Thủy. Đây là khắc chế thuộc tính! Hắn hít sâu một hơi, tâm trí trở nên tỉnh táo hơn. Hắn không thể đánh trực diện, tu vi của hắn không cho phép. Nhưng hắn có thể tận dụng lợi thế thuộc tính.

Hắn vận chuyển toàn bộ linh lực trong đan điền, dồn vào Đoạn Thủy Kiếm. Thanh kiếm lập tức bùng lên một quầng sáng xanh lam mạnh mẽ, một luồng khí lạnh lẽo tỏa ra, đối chọi với hơi nóng hầm hập của con Xích Viêm Thú. Hắn lao về phía con yêu thú, không hề sợ hãi.

Xích Viêm Thú gầm lên một tiếng, nó phun ra một luồng lửa nóng bỏng từ miệng, nhắm thẳng vào Diệp Tiểu Thiên. Hắn nhanh chóng né tránh, luồng lửa sượt qua người hắn, đốt cháy vài sợi tóc mai. Hắn tiếp cận con yêu thú, Đoạn Thủy Kiếm vung lên, tạo thành một hàng rào kiếm ảnh màu xanh lam.

“Nhanh lên!” Diệp Thanh Viện thúc giục, “Đánh vào điểm yếu của nó!”

Diệp Tiểu Thiên không nói gì, hắn biết nàng đang nhắc đến điều gì. Yêu thú Hỏa thuộc tính, thường có điểm yếu là phần bụng dưới hoặc yết hầu, nơi ít được bảo vệ bởi lớp vảy cứng. Hắn di chuyển linh hoạt, liên tục sử dụng Đoạn Thủy Kiếm tạo ra những vòng xoáy nước nhỏ, làm giảm sức nóng của những luồng lửa từ con Xích Viêm Thú. Hắn chờ đợi cơ hội.

Con Xích Viêm Thú vồ tới, móng vuốt sắc nhọn chĩa thẳng vào Diệp Tiểu Thiên. Hắn biết đây là cơ hội. Hắn nghiêng người né tránh, đồng thời vận dụng hết linh lực, Đoạn Thủy Kiếm vung lên một đường vòng cung tuyệt đẹp, nhắm thẳng vào yết hầu của con yêu thú. Một luồng kiếm khí Thủy thuộc tính sắc bén như băng tuyết xuyên qua lớp lửa mỏng, găm thẳng vào yết hầu của con Xích Viêm Thú.

“Gào!” Con Xích Viêm Thú gầm lên một tiếng đau đớn thảm thiết, toàn thân nó run rẩy. Lửa trên bờm và đuôi nó vụt tắt, thay vào đó là một luồng khí lạnh màu xanh lam lan ra từ vết thương, khiến lớp vảy đỏ của nó nhanh chóng biến thành màu xám tro. Nó lảo đảo vài bước rồi đổ sập xuống, thân thể khổng lồ tạo ra một tiếng động lớn, bụi đất và cát nóng bốc lên mù mịt.

Diệp Tiểu Thiên thở dốc, hắn cảm thấy toàn thân mệt mỏi rã rời, linh lực trong đan điền gần như cạn kiệt. Nhưng hắn đã thành công! Hắn đã đánh bại một con Xích Viêm Thú tu vi Luyện Khí tầng chín! Hắn nhìn về phía Diệp Thanh Viện, trên khuôn mặt hắn hiện lên sự hưng phấn và tự hào không thể che giấu.

Diệp Thanh Viện tiến lại gần, nàng nhìn con yêu thú đã chết, rồi lại nhìn Diệp Tiểu Thiên. Đôi mắt nàng vẫn lạnh lùng, nhưng một nụ cười nhỏ thật sự đã xuất hiện trên môi nàng, rực rỡ hơn bất kỳ tia nắng nào trong hang động này. “Không tệ. Ngươi đã biết cách tận dụng ưu thế thuộc tính và tìm ra điểm yếu. Đây là một tiến bộ lớn.”

Diệp Tiểu Thiên cảm thấy trái tim mình đập rộn ràng trước lời khen của nàng. Hắn mỉm cười, vẻ mệt mỏi dường như cũng tan biến. “Đa tạ Thanh Viện tỷ tỷ đã chỉ điểm. Nếu không có nàng, ta e rằng không thể làm được.”

“Đừng quá tự mãn,” Diệp Thanh Viện nói, nụ cười trên môi nàng biến mất, thay vào đó là vẻ nghiêm nghị thường thấy. “Còn nhiều thử thách phía trước. Chúng ta cần tìm Linh Thạch Hỏa thuộc tính. Nó thường nằm ở nơi tinh hoa linh khí hội tụ.” Nàng điềm nhiên đi qua xác con Xích Viêm Thú, hướng về phía sâu hơn của hang động.

Diệp Tiểu Thiên gật đầu, hắn thu Đoạn Thủy Kiếm vào túi càn khôn, cố gắng điều hòa lại linh lực và theo sát phía sau nàng. Dù chiến thắng, hắn vẫn cảm thấy sự chênh lệch lớn giữa mình và Diệp Thanh Viện. Nàng vẫn mạnh mẽ, ung dung, trong khi hắn đã phải dốc hết sức lực. Hắn tự hứa sẽ cố gắng tu luyện hơn nữa, để một ngày nào đó có thể sánh vai cùng nàng, không còn phải núp sau bóng lưng bảo vệ của nàng nữa.

***

Trong khi Diệp Tiểu Thiên và Diệp Thanh Viện đang dấn thân vào những hiểm nguy của Thanh Vân Động, cuộc sống tại Diệp gia phủ đệ vẫn tiếp diễn theo nhịp điệu riêng của nó. Hoàng Phúc, sau khi hoàn thành các công việc buổi sáng, bắt đầu công việc buổi chiều của mình. Hôm nay, hắn được phân công dọn dẹp thư viện cổ kính của Diệp gia, một nơi ít người lui tới, tràn ngập mùi giấy cũ và mực tàu.

Thư viện là một tòa nhà tách biệt, ẩn mình giữa những hàng cây cổ thụ xanh um, tĩnh mịch đến lạ thường. Ánh nắng chiều len lỏi qua những khung cửa sổ chạm trổ, vẽ nên những vệt sáng bụi mờ trong không gian. Hoàng Phúc cầm chổi và giẻ lau, cẩn thận phủi bụi từng kệ sách, từng cuộn trúc cổ. Hắn làm việc tỉ mỉ, chậm rãi, nhưng ánh mắt đục ngầu lại không ngừng liếc nhìn xung quanh, đôi tai vểnh lên nghe ngóng. Hắn biết, thư viện này là nơi Diệp Huyên Nhi, một tiểu thư của Diệp gia, thường xuyên lui tới.

Diệp Huyên Nhi, một cô gái trẻ với vẻ đẹp thanh tao, thoát tục, mái tóc dài đen nhánh buông xõa mượt mà như thác nước, đôi mắt to tròn, trong veo như hồ nước mùa thu, ẩn chứa sự thông tuệ và chút gì đó mơ màng của người say mê thi thư. Nàng không có tu vi cao siêu như Diệp Thanh Viện, chỉ ở Luyện Khí tầng năm, nhưng nàng lại nổi tiếng về sự uyên bác và tài năng cầm kỳ thi họa. Diệp Huyên Nhi thích mặc những bộ y phục màu trắng ngà hoặc xanh nhạt, chất liệu lụa mềm mại, tôn lên vóc dáng mảnh mai và vẻ đẹp thanh nhã của nàng. Nàng ít khi giao tiếp với người ngoài, phần lớn thời gian đều vùi đầu vào sách vở.

Hoàng Phúc đã từng vài lần nhìn thấy Diệp Huyên Nhi đến thư viện. Mỗi lần như vậy, trái tim già nua của hắn lại đập nhanh hơn một chút. Sự tĩnh lặng, dịu dàng của nàng, cùng với vẻ đẹp tri thức ấy, tạo nên một sức hút kỳ lạ đối với hắn, khác hẳn với sự băng giá của Diệp Thanh Viện hay sự uyển chuyển của Diệp Lan Y. Hắn biết mình không nên có những vọng tưởng này, nhưng bản năng thấp kém trong hắn lại không ngừng trỗi dậy.

Bình luận

Để lại bình luận