Chương 6

: Rạn nứt trong căn nhà nhỏ

Trong khi biệt thự của ông Thành vẫn sáng rực ánh đèn mỗi đêm, thì ngôi nhà của Tuấn và Ngọc, nằm ở ngoại ô thành phố, lại chìm trong một bầu không khí nặng nề. Tuấn, cậu con trai út của Thành, từng là người vô tư nhất trong ba anh em. Nhưng gần đây, cậu trở nên lặng lẽ hơn, đôi mắt luôn ánh lên sự lo lắng. Ngọc, cô vợ trẻ trung, cũng không còn nụ cười rạng rỡ như trước. Căn nhà của họ, dù được ông Thành hỗ trợ xây dựng, giờ đây như một chiếc lồng giam giữ những bí mật mà họ không dám đối diện.

Mọi chuyện bắt đầu từ những khoản vay mà Tuấn lén lút thực hiện. Với tham vọng mở một cửa hàng kinh doanh đồ nội thất, cậu đã vay tiền từ bạn bè, ngân hàng, và thậm chí cả những tổ chức tín dụng đen. Ban đầu, mọi thứ có vẻ suôn sẻ – cửa hàng thu hút khách, và Ngọc tự hào khi thấy chồng mình dường như đang trưởng thành. Nhưng rồi, thị trường lao dốc, hàng tồn kho chất đống, và các khoản nợ bắt đầu siết chặt. Tuấn cố giấu vợ, nhưng giấy không gói được lửa. Những cuộc gọi đòi nợ đến vào nửa đêm, những tin nhắn đe dọa, và ánh mắt hoảng loạn của Tuấn đã khiến Ngọc nhận ra sự thật.

Tin đồn về khó khăn của nhà Tuấn nhanh chóng lan đến tai gia đình. Trong một buổi họp tại biệt thự, Minh, với giọng điệu cay nghiệt, thẳng thừng chỉ trích cậu em út. “Cậu nghĩ mình thông minh hơn ai mà dám vay nặng lãi? Bây giờ kéo cả nhà vào rắc rối này à?” Hùng, dù nhẹ nhàng hơn, cũng không giấu được sự thất vọng. “Tuấn, cậu phải nói sớm chứ. Giờ bố mà biết, cậu nghĩ bố sẽ thế nào?” Thành ngồi im, ánh mắt sắc lạnh quan sát, nhưng ông chưa lên tiếng. Ông biết, sự im lặng của mình còn đáng sợ hơn bất kỳ lời trách mắng nào.

Ngọc, đứng bên cạnh Tuấn, cảm nhận được từng lời nói như một nhát dao. Cô cúi đầu, đôi tay siết chặt, cố kìm những giọt nước mắt. Khi trở về nhà, áp lực từ gia đình và những lời chỉ trích khiến cô và Tuấn không thể giữ được bình tĩnh. Những cuộc cãi vã bùng nổ gần như mỗi đêm. “Anh đã hứa sẽ lo được mà! Giờ em phải làm sao đây?” Ngọc hét lên, giọng nghẹn ngào. Tuấn, với khuôn mặt đỏ gay vì tức giận và xấu hổ, chỉ biết đập tay xuống bàn. “Em nghĩ anh muốn thế này à? Em có giúp được gì không hay chỉ biết trách?”

Không còn cách nào khác, Ngọc quyết định bỏ việc nội trợ để đi làm thêm. Cô nhận một chân phục vụ tại một nhà hàng gần nhà, nơi cô phải mặc đồng phục bó sát, đứng hàng giờ để phục vụ những vị khách khó tính. Mỗi tối trở về, đôi chân cô nhức mỏi, nhưng điều khiến cô đau đớn hơn cả là sự xa cách giữa cô và Tuấn. Những khoảnh khắc âu yếm từng có giờ chỉ còn là ký ức. Ngay cả những lần gần gũi hiếm hoi, Tuấn cũng qua loa, để lại Ngọc với cảm giác trống rỗng.

Một đêm, sau một trận cãi vã kiệt sức, Tuấn lăn ra ngủ, còn Ngọc nằm bên cạnh, nước mắt lặng lẽ chảy. Cô cảm thấy cơ thể mình bứt rứt, một khát khao không thể dập tắt. Không thể chịu nổi, cô lặng lẽ ngồi dậy, kéo áo ngủ xuống, và để bàn tay mình lang thang trên làn da nóng bỏng. Những tiếng rên khe khẽ thoát ra từ đôi môi cô, nhưng chúng không đủ để lấp đầy khoảng trống trong lòng. Cô không biết rằng, ngoài cánh cửa hé mở, có một đôi mắt đang nhìn cô – đôi mắt của ông Thành, người vừa vô tình đi ngang qua.

BỐ CHỒNG QUYỀN LỰC

Bình luận

Để lại bình luận