Chương 6

“Bố con không cho làm thế đâu”

“Phải có cái phá cách mới mẻ chứ mẹ, bán hàng online giờ rất phát triển, mẹ chỉ cần tạo ra một mẫu đồ siêu siêu đỉnh hot trên mạng người ta lập tức đặt đơn ầm ầm lúc đó chỉ sợ không đủ thời gian mà làm trả đơn cho người ta thôi”

“Bây giờ cũng vẫn có đông khách mà”

“Nếu nhiều đơn hàng hơn thì con sẽ phụ giúp mẹ, chúng ta cũng có thể thuê người làm thêm nữa sẽ kiếm được nhiều tiền hơn là cách làm truyền thống hiện giờ”

Hoàng Lan ngẩn ra một lúc “Để mẹ hỏi bố con xem đã”

Gia đình Hoàng Lan có chồng làm cán bộ công chức còn cô thì với cửa hàng này thì cũng có thu nhập khá ổn định nhưng để nói là có thu nhập đột biến thì không, để mua một chiếc ô tô hoặc xây một ngôi nhà mới mới thì cả 2 vợ chồng phải làm lụng rất rất lâu có thể phải hơn chục năm liền.

Hoàng Lan thấy ý tưởng của con trai cũng khá hay, nhiều lúc cô cũng muốn thiết kế ra một bộ trang phục phá cách độc đáo của riêng mình nhưng cô là người cổ hủ ngại thay đổi sợ chồng chê cười nên không dám.

Gia Huy lấy kim chỉ tự vá lại áo của mình thi thoảng liếc nhìn mẹ, có vẻ như việc nó vừa nói làm mẹ phải suy nghĩ, thực sự có chút hiệu quả rồi.

Mẹ ngồi thẳng lưng tóc búi lộ ra phần gáy trắng ngần nhìn vô cùng quý phái, bộ ngực to lớn của mẹ phập phồng theo nhịp thở, cơ thể mẹ toả ra một mùi hương dịu nhẹ quyến rũ khác hẳn với mùi nước hoa của cô giáo Ánh Tuyết cảm giác hơi (gắt) quá mức.

2 người phụ nữ đem lại 2 cảm xúc khác nhau, một người thì chỉ muốn đè ra hiếp dâm (yêu đương chơi bời vì tình dục) còn một người thì muốn yêu thương chăm sóc cả đời (yêu để cưới làm vợ). Cô giáo Ánh Tuyết có nét xinh đẹp sắc sảo hiện đại còn mẹ Hoàng Lan mang trong mình vẻ đẹp dịu dàng cổ điển, tướng mạo của mẹ giống một quý phu nhân thời xưa.

Gia Huy khâu lệch lạc méo mó chính nó cũng cảm thấy đường khâu của mình quá xấu nó không tài nào làm thẳng, thêu được vài đường đã thấy lệch, nó khâu như kiểu đang lướt sóng lúc thì lên quá lúc thì xuống quá đà.

Gia Huy cắt đi làm lại từ đầu, nó rất kiên trì ra vẻ tập trung nhưng thật ra mục đích của nó là để ngồi gần ngắm nhìn và ngửi mùi hương từ mẹ.

“Mẹ ơi… mẹ xem con khâu như này được chưa”

“Con lộn ngược quần lại sẽ thấy”

Gia Huy thử lật quần lại “Xấu quá mẹ ạ, chỉ khâu lộ ra ngoài hết rồi”

“Đi học bài đi để đó mẹ làm cho”

“Mẹ truyền nghề cho con đi”

“Con trai không cần học may”

“Con muốn học thật mà, con lại gỡ ra làm tiếp”

Hai người im lặng, căn phòng chỉ còn lại tiếng máy khâu của Hoàng Lan dập xuống.

Bỗng nhiên “A…uiii…”

“Sao vậy?”

“Con chọc cây kim vào tay”

“Đã bảo đừng nghịch rồi”

Hoàng Lan đứng dậy đi tìm bông băng, Huy cũng đứng dậy theo: “Không cần đâu mẹ chỉ là vết thương nhỏ thôi”

“Đừng chủ quan, cây kim đấy mẹ dùng lâu rồi coi chừng bị uốn ván”

Nghe bị uốn ván cu cậu mặt trắng bệch do tự nó chủ động đâm vào tay để gây sự chú ý với mẹ thôi, đây gọi là khổ nhục kế nhưng không ngờ là một pha tự huỷ “Uốn ván có nặng không mẹ?”

“Ở trường thầy cô chưa dạy à”

“Hình như có nghe qua nhưng con quên rồi”

“Những đồ vật sử dụng lâu ngày rỉ sét rất dễ gây bệnh uốn ván, bệnh rất nguy hiểm”

Gia Huy nhìn vào cây kim chả thấy vết rỉ sét nào cả, có lẽ mắt thường không nhìn thấy.

Chỉ là một vết thương nhỏ như muỗi đốt nhưng nó khiến Huy lo lắng gương mặt vô cùng hoang mang.

Hoàng Lan lấy ô xi già nhỏ vào đó, dùng thuốc đỏ bôi lên rồi quấn vết thương lại. Đôi bàn tay mẹ thật mềm mại và khéo léo.

“Xong rồi đấy”

“Vậy đã an toàn chưa mẹ”

“Phải theo dõi xem có sưng viêm gì không nhé, nếu thấy đau nhức thì bảo mẹ đưa đi viện”

“Con thấy nhức nhức ở tay rồi, có phải đi bệnh viện không hả mẹ?”

“Đợi bố con về rồi tính” Hoàng Lan cười thầm trong lòng còn Gia Huy thì hối hận và hoang mang vì trò nghịch ngu của mình.

Đến lúc ông bố về lập tức đi lên phòng Huy:

“Tay con bị kim đâm vào à?”

“Vâng bố”

Ông bố tiến đến sờ vào tay của Huy “Có thấy nhức nhức chỗ vết thương không?”

“Dạ có hơi hơi” hoang mang

“Thế mặc quần áo vào bố đưa đi viện kiểm tra”

“Bây giờ ấy ạ?” ngơ ngác

“Ừm, đi ngay bây giờ để lâu nó viêm nhiễm sưng lên đấy”

Bình luận

Để lại bình luận