Chương 6

: Cám Dỗ Của Đôi Tất Đen
Buổi tối hôm ấy, căn nhà của gia đình Lưu Dương chìm trong một bầu không khí tĩnh lặng, chỉ còn tiếng tích tắc của đồng hồ treo tường và ánh đèn vàng nhạt hắt lên những bức tường trắng. Sau bữa cơm tối, ba cậu – chú Lưu Đốn – đã lui vào phòng làm việc để tiếp tục xử lý bản vẽ thiết kế, còn mẹ cậu, cô Vương Vũ Hân, thì biến mất vào phòng ngủ từ lúc nào. Lưu Dương ngồi một mình trong phòng khách, giả vờ lật giở quyển sách giáo khoa Ngữ văn, nhưng đầu óc cậu chẳng thể tập trung. Những hình ảnh về mẹ, về đôi tất da mỏng manh và cuộc trò chuyện đầy trêu đùa tối qua, cứ lởn vởn trong tâm trí, khiến tim cậu đập thình thịch.
Bỗng, từ phía phòng ngủ chính vang lên tiếng “đát… đát… đát…” – âm thanh giòn giã của gót giày cao gót chạm xuống sàn gỗ, hòa lẫn với tiếng sột soạt nhẹ nhàng của đôi tất lụa cọ vào nhau. Lưu Dương giật mình, ngẩng đầu lên, và ngay lập tức, trái tim cậu như ngừng đập. Mẹ cậu, cô Vương Vũ Hân, bước ra từ bóng tối hành lang, dáng đi uyển chuyển như một chú mèo quý phái. Cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng bó sát, ôm lấy vòng eo thon gọn và làm nổi bật khuôn ngực đầy đặn. Phía dưới là chiếc váy bó ngắn mà cô từng hứa sẽ mặc cho cậu xem – một chiếc váy đen bó chặt, chỉ vừa đủ che đến giữa đùi, để lộ đôi chân thon dài được bao bọc bởi đôi tất lụa đen mỏng tang, óng ánh như tơ dưới ánh đèn.
Mái tóc màu hạt dẻ của mẹ được buộc cao đơn giản, để lộ chiếc cổ trắng ngần. Đôi môi cô đỏ mọng như ngọn lửa, được tô son kỹ lưỡng, và cặp kính gọng vàng quen thuộc càng làm khuôn mặt nhỏ nhắn thêm phần sắc sảo. Lưu Dương cảm thấy máu trong người như dồn lên đầu, hạ thể cậu bất giác căng cứng, nhói lên từng đợt. Cậu không thể rời mắt khỏi đôi chân mẹ, nơi đôi tất đen mỏng manh ôm sát từng đường nét, từ bắp chân thon thả đến cặp đùi đầy đặn, nơi chiếc váy bó ngắn ngủi dường như không thể che hết những đường cong mê hoặc.
“Thế nào, Dào Dạt, vừa lòng không?” – Mẹ mỉm cười, giọng nói ngọt ngào nhưng đầy trêu đùa. Cô khẽ bước lên một bậc thang nhỏ trong phòng khách, dáng đi uyển chuyển, đôi giày cao gót đen 10 phân khẽ lắc lư, làm nổi bật đôi chân lụa đen óng ả. “Mẹ đã tập đi kiểu mèo cả tuần để hôm nay cho con xem đấy!”
Lưu Dương nuốt nước bọt, miệng khô khốc, chỉ biết lắp bắp: “Dạ… đẹp… mẹ đẹp lắm ạ… mẹ… mẹ gợi cảm quá…” Cậu nói mà không kiểm soát được, giọng run run, ánh mắt dán chặt vào đôi chân mẹ, nơi đôi tất lụa đen lấp lánh như đang mời gọi.
“Gợi cảm á?” – Mẹ bật cười khanh khách, đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên. “Nhìn con kìa, mắt sáng rực như sói đói! Nói mẹ nghe, con thấy mẹ gợi cảm ở đâu nhất nào?” Cô nghiêng người, tay trái chống hông, tay phải buông thõng, ánh mắt tinh nghịch nhìn thẳng vào cậu.
Lưu Dương cảm thấy tim mình đập mạnh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. “Dạ… chỗ nào cũng gợi cảm ạ…” – Cậu lí nhí, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi đôi chân mẹ. Đôi tất đen mỏng manh ấy như một lớp da thứ hai, ôm chặt lấy cặp chân thon dài, làm nổi bật từng đường cong hoàn mỹ.
“Khanh khách, tiểu quỷ háo sắc!” – Mẹ cười lớn, ánh mắt lấp lánh niềm vui. Cô bất ngờ khom người xuống, tay phải nhẹ nhàng lướt từ đầu gối, nơi đôi tất đen bắt đầu, chậm rãi trượt lên theo đường cong của đùi. Tiếng sột soạt của lụa cọ vào da vang lên rõ mồn một, “tê… tê… tê…” như một bản nhạc mê hoặc. Lưu Dương cảm thấy hơi thở mình nặng nề, mắt dán chặt vào ngón tay mẹ, đang từ từ tiến đến mép váy, nơi đôi tất lụa đen gặp làn da trắng mịn ở phần đùi.
Mẹ khẽ nhấc một góc váy, để lộ thêm một đoạn đùi trắng ngần, nơi ranh giới giữa tất lụa và da thịt tạo nên một sự tương phản đầy kích thích. “Hư… hư…” – Mẹ đột nhiên dừng lại, nở nụ cười tinh quái. “Nhịn không nổi rồi hả, Dào Dạt? Mới tí xíu đã thế này, làm sao chịu nổi đây?” Cô nói, giọng đầy trêu đùa, rồi bước đến chiếc ghế sofa đối diện, nhẹ nhàng ngồi xuống.
“Dạ… dạ…” – Lưu Dương chỉ biết gật đầu như máy, ánh mắt vẫn dán chặt vào mẹ. Khi mẹ ngồi xuống, đôi chân thon dài bắt chéo một cách tao nhã, đôi tất đen cọ vào nhau tạo ra âm thanh sột soạt nhẹ nhàng. Chiếc váy bó ngắn bị kéo lên cao hơn, để lộ gần như toàn bộ cặp đùi đầy đặn, nơi đôi tất lụa đen ôm sát như muốn hòa làm một với làn da. Thậm chí, Lưu Dương còn thoáng thấy một góc nhỏ của phần vải thâm đen bên dưới – có lẽ là chiếc quần lót mẹ đang mặc. Cậu nuốt nước bọt, cảm giác hạ thể mình căng cứng đến đau nhức, như muốn nổ tung.
“Này, ngồi xuống đi, đừng đứng ngây ra đó!” – Mẹ ra lệnh, giọng vẫn ngọt ngào nhưng mang chút uy quyền. Cô bắt chéo chân, cẳng chân thon thả khẽ cọ vào nhau, đôi giày cao gót đen lấp ló ở mũi chân, như đang cố ý trêu đùa cậu.
Lưu Dương vội ngồi xuống sofa, cố che giấu phần hạ thể đang căng cứng trong chiếc quần thể thao rộng thùng thình. Nhưng cậu biết, mẹ đã nhận ra. “Nha, tiểu quỷ, nghĩ gì bậy bạ mà ‘căng lều’ thế kia?” – Mẹ cười lớn, giọng đầy tinh nghịch. Cô khẽ nhích chân trái, đôi giày cao gót lỏng ra, để lộ mũi chân nhỏ nhắn trong lớp tất lụa đen, đung đưa một cách đầy mê hoặc.
Lưu Dương cảm thấy mặt mình nóng bừng, chỉ muốn chui xuống đất. Cậu không thể trả lời, chỉ biết cúi đầu, nhưng ánh mắt vẫn lén lút ngắm đôi chân mẹ, nơi đôi tất đen óng ánh như đang kể một câu chuyện cám dỗ. Tiếng sột soạt của lụa, mùi hương nhàn nhạt từ cơ thể mẹ, và cả ánh mắt trêu đùa của cô khiến cậu như bị cuốn vào một cơn lốc cảm xúc, vừa kích thích vừa đầy tội lỗi.

Bình luận

Để lại bình luận