Chương 6

Như vậy mẹ có thể sẽ nghĩ là do cô mặc trước đó…

Dọn dẹp xong hiện trường đã là bốn rưỡi.

Vũ tắm qua loa bằng nước lạnh, nhưng làm thế nào cũng không rửa trôi được cảm giác tội lỗi trên người.

Bài tập về nhà bày trên bàn, nhưng sự chú ý của cậu hoàn toàn tập trung vào chiếc đồng hồ – mẹ cậu năm rưỡi tan làm, thường sáu giờ về đến nhà.

Bài toán làm được một nửa, ánh mắt Vũ lại bất giác hướng về phòng ngủ chính.

Cái gối đó… thật sự không có vấn đề gì chứ?

Ma xui quỷ khiến thế nào, cậu lại bước vào đó, vùi mặt vào gối hít sâu – mùi tinh dịch quả thực đã nhạt đi rất nhiều, nhưng sau khi trộn lẫn với nước hoa lại tạo thành một mùi hương kỳ lạ, càng thêm khêu gợi.

“Mình đang làm gì thế này…” Vũ đột nhiên đứng thẳng người, nhưng lại bị phản ứng trong quần mình làm cho giật mình.

Chỉ ngửi mùi gối đó thôi, dương vật đã lại hơi cương cứng rồi.

Phản ứng không kiểm soát này của cơ thể khiến cậu vừa sợ hãi vừa hưng phấn.

Năm rưỡi, ngoài cửa cuối cùng cũng có tiếng chìa khóa xoay. Vũ lập tức ngồi nghiêm chỉnh, giả vờ đang chăm chú làm bài. Mẹ cậu đẩy cửa bước vào, tay xách túi đồ siêu thị.

“Hôm nay ngoan thế?” Cô cười, vén tóc ra sau tai, động tác này khiến cổ áo sơ mi hơi trễ xuống, để lộ một đoạn khe ngực trắng nõn.

Cổ họng Vũ đột nhiên khô khốc, bút chì đâm một lỗ nhỏ trên vở bài tập.

Ngọc Diễm đi thẳng vào phòng ngủ thay đồ ở nhà. Tim Vũ đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, đặc biệt là khi cô đẩy cửa phòng ngủ chính – cô có phát hiện ra không? Có ngửi thấy mùi lạ không?

Nhưng bên trong chỉ có tiếng thay đồ bình thường.

Vài phút sau, Ngọc Diễm mặc bộ đồ ở nhà cổ trễ quen thuộc bước ra, bộ ngực cúp G căng tròn làm lớp vải căng cứng.

Cô dường như tâm trạng rất tốt, vừa hát nghêu ngao vừa chuẩn bị bữa tối trong bếp.

Vũ thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu tiếp tục làm bài, nhưng phát hiện mình đang vẽ không phải là hình học, mà là những đường cong trên cơ thể trần trụi của mẹ.

Cục tẩy cọ xát trên giấy phát ra tiếng sột soạt, giống như tiếng quần lót cọ xát với nước khi cô tự sướng trong phòng tắm hôm qua…

“Vũ,” Ngọc Diễm đột nhiên ló đầu ra từ bếp, “Ra nếm thử xem canh có vừa không.”

Vũ cứng đờ người bước tới, nhận lấy chiếc thìa cô đưa. Khi cô cúi xuống xem lửa, cổ áo trễ xuống, cậu thấy rõ cô không mặc áo ngực, hai đầu vú hồng hào hiện rõ dưới lớp vải mỏng.

Chiếc thìa rơi loảng xoảng xuống đất. Ngọc Diễm ngẩng đầu lên đầy nghi hoặc, vừa lúc bắt gặp ánh mắt đờ đẫn của cậu. Mặt cô đỏ bừng ngay lập tức, nhưng không vội kéo cổ áo lên, ngược lại còn nhẹ nhàng hỏi: “Ngon không con?”

Đầu óc Vũ trống rỗng, chỉ có thể máy móc gật đầu. Ngọc Diễm mỉm cười, khi quay người, mông cô cố ý cọ vào hạ bộ của cậu. Chỗ đó đã cứng như sắt từ lâu, cậu chắc chắn cô đã cảm nhận được.

“Đi rửa tay đi,” cô quay lưng nói, giọng hơi run, “Sắp ăn cơm rồi.”

Vũ như chạy trốn lao vào nhà vệ sinh, cậu bé trong gương hai mắt đỏ ngầu, môi khô nứt. Nước lạnh xối lên tay, nhưng không thể dập tắt ngọn lửa dục vọng đang bùng cháy ở hạ bộ.

Sau bữa tối, Vũ giả vờ chăm chú làm bài tập ở bàn học, thực ra đầu bút đã nửa tiếng không động đậy trên giấy.

Tai cậu vểnh lên như radar, bắt lấy từng tiếng động nhỏ từ phía phòng ngủ chính.

Ngọc Diễm ăn cơm xong liền nói đi tắm, bây giờ tiếng nước chảy trong phòng tắm trở thành công cụ tra tấn cậu hiệu quả nhất.

“Ào ào…” Tiếng nước chảy lúc to lúc nhỏ, xen lẫn tiếng hát nghêu ngao những bài hát nổi tiếng của mẹ.

Trí tưởng tượng của Vũ không kiểm soát được mà vẽ ra cảnh tượng bên trong: nước nóng xối lên làn da trắng nõn của cô, bọt xà phòng trượt qua cặp vú béo cúp G, men theo vòng eo thon gọn chảy xuống cặp mông tròn trịa…

Bình luận

Để lại bình luận