Chương 6

: Mẹ đi công tác
“ Tôi biết, ông rất thèm muốn cô Hà nên đây có thể coi là món quà đầu tay của tôi gửi đến ông. Tôi còn rất nhiều tư liệu nữa. Nếu như ông đồng ý chịu giúp đỡ tôi vài việc, thì không những tôi sẽ gửi hết cho ông mà thậm chí còn cho ông nếm thịt cô Hà. Suy nghĩ kỹ đi nhé, chúng ta hợp tác sẽ chẳng ai biết được.”
Đọc xong, thầy Bảo bần thần cả người, tay đưa lên day day hai bên thái dương. Đúng thật là trước giờ ông rất mê mẩn Hà nhưng với bản tính nhút nhát cộng thêm đang giữ chức hiệu trưởng, nên không dám làm gì. Rồi lại ngẫm thấy mình đã ngần này tuổi, tiền của không thiếu, chức quyền cũng cao, vậy mà chỉ được địt mỗi con vợ già thì thực sự phí quá. Giờ đây, cơ hội có thể nếm được cô giáo Hà xinh đẹp đang đến gần… ông thầy già mê muội liền tặc lưỡi cầm lấy điện thoại nhắn tin cho Khải:“ Tôi đồng ý.”

*****

* Trên sân thượng dãy nhà A1*
Thằng Nam nheo mắt nhìn theo thân hình cô giáo Hà đang đi dưới sân trường.
– Này, tao hỏi thật. Mày đã bao giờ nứng khi thấy mẹ mày chưa?
– Mày bị thần kinh à. Hải vặc lại.
– Thôi đi, ông đừng có điêu. Tất nhiên là tao cũng không có ý gì đâu nhưng mẹ mày ngồn ngộn như vậy mà mày không nứng thì chắc liệt dương cụ nó rồi.
– Ý gì là sao? Mày có ý gì với mẹ tao?
– À..không, tao sao dám. hì hì.
– Thực ra thì,…
– Ơ kìa, đến rồi kìa. Nam vỗ đen đét vào vai Hải.
Ngoảnh mặt lại, đã thấy Phương Thanh đang lò dò đi lên từ cầu thang.
– Đâyyy…ở đây.
Thanh tiến đến gần chỗ hai thằng con trai, mặt cảnh giác:
– Hai ông gọi tôi lên chỗ vắng vẻ này để làm cái gì?
Thằng Nam nhếch mép cười vẻ đểu cáng đi đến bên cạnh nói khẽ:
– Để biến em thành đàn bà. Hahaha.
Nói xong thằng nhóc liền chạy bắn về phía cửa né cái túi xách của Thanh ném tới.
– Thằng chó mày đứng lại.
– Kệ nó đi, ra đây tớ bảo cái này. Giọng Hải vang lên phía sau.
Thanh quay lại thấy Hải đang đứng dựa người vào lan can, mặt trầm tư. Cô bé như cảm giác được những thứ Hải sắp nói nên mặt đỏ bừng miệng lí nhí:
– Gì? Bảo gì?
– Có điều này, đáng lẽ tớ phải nói từ lâu rồi. Tớ yêu Thanh. Suốt thời gian qua, chắc Thanh cũng cảm nhận được tình cảm đó của tớ nhỉ?
– Ơ…
Thanh vô cùng bối rối cho dù biết đã thầm đoán trước.
Một phút trôi qua trong im lặng. Một phút thôi nhưng như dài cả một năm vậy. Bất chợt, Hải nắm lấy tay, nhìn thẳng vào mắt Thanh.
– Này, mục đích của buổi nói chuyện hôm nay là tớ muốn bày tỏ cảm xúc của mình, chứ không bắt Thanh phải trả lời ngay lập tức đâu. Cậu cứ thoải mái suy nghĩ đi rồi nói với tớ sau cũng được. Tớ chờ.
Thanh thở phào. Cô bé vốn đang phân vân vì không biết phải nói gì, nhờ câu đó của Hải mới cảm thấy nhẹ nhõm. Liền quay trở lại với bản tính mạnh mẽ vốn có, nói thực lòng mình với Hải:
– Thực ra, tớ cũng có chút tình cảm với cậu. Nhưng mà nó không rõ ràng lắm bởi trước giờ tớ chưa hề để ý đến chuyện đó. Thế nên thời gian sắp tới, cậu phải đón tớ đi học, đưa tớ đi ăn, đi chơi nhiều vào nhé. NHỚ ĐẤY.
– Đượcc… được haha.
Hải vui sướng vì mọi thứ tuyệt ngoài mong đợi. Cậu chàng với lấy túi xách rồi chạy theo Thanh về phía cầu thang.

****

Buổi sáng thứ 7.
Hải dậy rất sớm chải chuốt đầu tóc để chuẩn bị cho buổi đi xem phim cùng với Thanh. Vừa huýt sáo vừa chạy uỳnh uỵch xuống cầu thang, vào bếp đã thấy cả bố và mẹ ngồi ăn sáng. Mẹ còn đang mặc quần áo chỉnh tề như chuẩn bị đi dạy, Hải thắc mắc:
– Ủa? hôm nay mẹ làm gì có tiết? Mà đi đâu mang vali to vậy?
– Mẹ phải đi công tác ở Quảng Ninh, chiều mai về. Hai bố con tự nấu nướng nhé.
– Mẹ sướng thế, đi Quảng Ninh là sẽ được tắm biển đấy.
– Thôi đi, anh cứ làm như chưa đi biển bao giờ vậy. Các anh trẻ ham vui còn bơi lội chứ tôi già rồi thì ham hố cái gì..
Thái nghe vợ nói thế liền nhìn Hải nháy mắt, cười cười chỉ vào cái vali:
– Mẹ mày cứ nói thế chứ hôm qua bố thấy đúc mấy bộ bikini vào đó.
– Á à… haha.
– Thôi thôi bố con anh đừng trêu nữa. Mà Hải sao nay dậy sớm vậy? Đi chơi với bạn hả?
– À tiện thông báo với bố mẹ luôn. Con có bạn gái rồi, nay đi hẹn hò đó.
– Úi… con trai lớn rồi. Đoạn bảo bố đưa tiền cho nhé.
Bỗng tiếng còi xe vang lên ngoài cửa.
– Xe đến kìa mẹ.
– Ừ. Hai bố con ở nhà mẹ đi đây.
Hà hôn tạm biệt hai bố con rồi kéo vali lên chiếc xe Limousine 16 chỗ.
Vừa lên xe, cô đã thấy thầy Khải đứng ngay cửa, sốt sắng xách vali cất dùm và ngồi xuống bên cạnh mình.
– Thầy Bảo đột nhiên bị ốm, nãy thầy nhắn cho anh đang ở trong viện. Có lẽ lần đi tập huấn này chỉ có anh với em thôi.
Cũng đã khá lâu rồi từ lần cuối đi biển do dịch bệnh, thực sự Hà rất nhớ những làn gió mang theo hương vị mằn mặn nồng nồng, rồi còn khung cảnh thơ mộng của bình minh và hoàng hôn nữa. Thế nên khi được thầy hiệu trưởng thông báo, cô đã cực kỳ mong ngóng chuyến đi lần này. Khấp khởi mừng vui là thế, không ngờ vừa lên xe đã giáp mặt gã Khải, giờ lại còn phải ngồi chung ghế khiến Hà có chút không thoải mái.
Khải thì ngược lại. Hắn liên tục gạ chuyện, cứ liến thoắng suốt làm cô càng mệt mỏi, thầm cầu mong sao mau chóng đến nơi. Và rồi Hà ngủ thiếp đi lúc nào không hay, làn hơi lạnh từ điều hòa phả ra làm cô hơi co người lại. Trong lúc đang mơ màng, cảm thấy dường như có cánh tay ai đó ôm lấy mình khiến cơ thể dần ấm áp nên ngoài cựa quậy đôi chút, Hà lại mau chóng chìm vào giấc ngủ.
– Hà, dậy đi, đến nơi rồi.
Cảm nhận thấy ai đó khẽ lay vai của mình, Hà lim dim mở mắt, cũng chẳng biết bản thân đã ngủ mấy tiếng nữa. Rồi như nhận ra điều gì đó, cô đột ngột vùng ra, hai tay ôm lấy thân thể mắt mở to ngạc nhiên:
– Sao anh lại ôm tôi? Cái túi xách tôi để ở giữa anh và tôi đâu rồi?
– Thì.. thì lúc đó em kêu lạnh, mà anh cũng chẳng có gì để choàng lên em nên.. nên anh ôm em cho ấm thôi. Anh không có làm gì quá trớn đâu. Có mọi người ở trên xe cả mà sao anh làm gì em được.
Khải đáp lại dẻo kẹo.
– Hừ… Hà thôi đôi co. Để ý thấy xung quanh mọi người đã xuống xe hết nên cũng vội ôm lấy túi xách và chiếc vali xuống theo, cô không muốn ở lại một mình với Khải.
Vào khách sạn nhận phòng, Khải vẫn lẽo đẽo đi theo sau Hà tỏ ý muốn giúp kéo chiếc vali to nhưng cô một mực từ chối. Khi đi ngang qua mấy đồng nghiệp ban nãy cùng trên xe, nhìn thấy Khải và Hà, có vài người cười đùa:
– Hai vợ chồng phải ở chung một phòng chứ? Sao lại mỗi người một phòng thế?
Hà mở to mắt ngạc nhiên rồi quay lại nhìn gã Khải chết tiệt đang đứng gãi đầu. “ Chắc chắn trong lúc ôm mình ngủ trên xe, gã đã bốc phét với mọi người điều gì rồi.” Cô bực bội đóng sầm cửa lại không thèm đôi co.

Ăn trưa xong nghỉ ngơi một chút để 1h30 chiều bắt đầu cuộc họp. Cũng giống như bao lần tập huấn chính trị khác, vô cùng khô khan và nhàm chán. Hà ngồi nghe mà mấy lần ngủ gật mặc dù cô đã ngủ khá nhiều lúc trên xe.
Đến 4h30, cuối cùng cuộc họp cũng kết thúc. Cả hội trường đang im lặng bỗng chốc ào ào tiếng cười nói. Mọi người nhanh chóng kéo nhau đi về khách sạn thay đồ bơi để tranh thủ ra biển tắm chút trước khi trời tối.
Hà cũng hứng khởi hòa vào đoàn người. Về phòng thay bộ bikini màu đỏ, ngắm nghía qua gương chỉnh sửa tóc tai chút rồi quàng lên người tấm vải choàng màu xanh mỏng, cô không dám đi từ khách sạn ra bãi biển mà trên người chỉ có mỗi bộ bikini mặc dù quãng đường cũng không xa lắm.
Vừa mở cửa đi ra đã thấy gã Khải đứng đợi từ bao giờ.
– Anh đứng đây làm gì?
– Thì.. đợi em thôi. Dù sao có người quen đi cùng ra nơi đông người cũng tiện mà.
– Tiện gì? Mà ban sáng trong lúc tôi ngủ anh đã nói với mọi người những gì đừng tưởng tôi không biết.
– Ủa.. anh có nói gì đâu! Chắc họ thấy chúng ta đẹp đôi nên nghĩ là vợ chồng đó.
Hà nhăn mặt, gằn lên bực dọc.
– Anh bị làm sao vậy? Tôi đã có chồng con rồi đấy!!
– Anh.. xin lỗi. Tính anh hay trêu đùa vậy. Thôi chúng ta đi thôi, 5h chiều trời nắng dịu rồi đi bơi là đẹp này.
Chờ cho Khải đi trước một đoạn rồi Hà mới đi theo. Bãi biển vẫn đông người quá.

________________

Bình luận

Để lại bình luận