Chương 6

– Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh Dưới Nắng Hạ Môn
Năm 2007, Hạ Môn đang trong cơn lốc đô thị hóa. Những công trường ngổn ngang, bụi bặm nhưng cũng đầy sức sống. Tôi bước xuống tàu hỏa, mang theo cái ba lô sờn cũ và địa chỉ bà nội đưa.
Tôi tìm đến một xưởng may ở khu Hậu Phổ. Dưới cái nắng thiêu đốt của miền biển, tôi đứng đợi ở cổng bảo vệ, lòng thấp thỏm không yên. Một lát sau, từ trong đám công nhân tan ca, một người phụ nữ bước ra. Chị ta mặc đồng phục công nhân màu xanh nhạt, dáng người mảnh mai, yểu điệu. Mái tóc ngắn ngang vai ôm lấy khuôn mặt thanh tú, trắng trẻo. Dù đã ngoài ba mươi, nhưng ở chị vẫn toát lên vẻ đẹp mặn mà, đằm thắm, khác hẳn những người phụ nữ lam lũ ở quê tôi. Đó là mẹ tôi – Trần Thị Cầm.
“Cậu tìm tôi có việc gì không?” Chị hỏi, giọng nói nhẹ nhàng, pha chút âm hưởng địa phương lai giọng Đài Loan, nghe rất êm tai. Chị không nhận ra tôi. Mười bốn năm rồi, tôi đã thay đổi quá nhiều.
Cổ họng tôi nghẹn đắng. Hai tiếng “Mẹ ơi” mắc kẹt ở đó, không sao thốt ra được. Tôi run run lấy chứng minh thư và mảnh giấy bà nội đưa, chìa ra trước mặt chị. “Con… con là Trần Minh Lâm. Con đến tìm mẹ.”
Chị cầm lấy chứng minh thư, đôi mắt mở to sững sờ. Chị nhìn cái tên, rồi nhìn khuôn mặt tôi, ánh mắt dao động dữ dội. Bàn tay chị đưa lên, định chạm vào má tôi nhưng rồi lại rụt về, che lên miệng để ngăn tiếng nấc. “Trời ơi… là Lâm Lâm sao? Con là Lâm Lâm thật sao?”
Khoảnh khắc ấy, bao nhiêu tủi hờn, oán trách, nhớ nhung trong tôi vỡ òa. Tôi – một thằng con trai 18 tuổi cao to lừng lững – đứng giữa đường phố Hạ Môn, khóc tu tu như một đứa trẻ lên ba. Tôi muốn lao vào lòng mẹ, muốn được ôm ấp, nhưng đôi chân như đeo chì, không nhấc lên nổi.
Chị nắm lấy cổ tay tôi. Bàn tay chị mềm mại, ấm áp lạ thường, không thô ráp như tay bà nội. Một luồng điện chạy dọc sống lưng tôi. Đây là lần đầu tiên tôi tiếp xúc gần gũi với một người phụ nữ, mà lại là mẹ mình. “Lâm Lâm, đừng khóc. Mẹ đây. Mẹ đưa con đi ăn cơm.”
Bữa cơm đầu tiên của hai mẹ con diễn ra trong một quán ăn nhỏ. Mẹ gọi toàn món ngon cho tôi: cá hấp, canh ngao, vịt kho măng. Chị gắp thức ăn cho tôi liên tục, ánh mắt đau đáu nhìn tôi ăn ngấu nghiến. “Ăn từ từ thôi con, không ai tranh đâu. Con gầy quá…” Giọng chị run run, nghẹn ngào.
Tôi vừa ăn vừa lén nhìn mẹ. Chị đẹp hơn tôi tưởng tượng rất nhiều. Làn da mịn màng, đôi môi hồng nhuận, ánh mắt ướt át đa tình. Một cảm giác lạ lùng nhen nhóm trong lòng tôi, vừa thân thuộc, vừa xa lạ, lại có chút gì đó… xao xuyến.
Chị kể cho tôi nghe về cuộc sống hiện tại. Chị đã có gia đình mới, chồng chị là người địa phương, làm nghề trang trí nội thất. Anh ta có một đứa con gái riêng 8 tuổi. Họ sống khá hạnh phúc. Nghe đến đó, lòng tôi chùng xuống. Hóa ra, tôi vẫn là người thừa.
“Mẹ thuê cho con một phòng trọ nhé. Tạm thời con ở đó, rồi tính tiếp.” Chị nói, ánh mắt có chút áy náy.
Chị dẫn tôi đến một nhà nghỉ nhỏ sạch sẽ trong khu phố cổ. Chị trải ga giường cho tôi, mua khăn mặt, bàn chải, dặn dò đủ thứ. Nhìn bóng lưng chị tất bật lo toan, tôi không kìm được lòng mình: “Mẹ… con có thể gọi mẹ là ‘mẹ’ không?”
Chị quay lại, nước mắt lưng tròng, lao đến ôm chầm lấy tôi. “Con trai ngốc của mẹ! Mẹ xin lỗi con! Mẹ ngàn lần xin lỗi con!” Tôi vùi đầu vào hõm vai mẹ, ngửi thấy mùi hương thơm ngát tỏa ra từ cơ thể chị – mùi của sữa tắm, của nắng, và của người đàn bà trưởng thành. Tim tôi đập thình thịch, một cảm giác ấm áp và… kích thích len lỏi vào tâm trí.
________________

Bình luận

Để lại bình luận