Chương 6

: Những Lời Cảm Ơn Mong Manh

Buổi sáng hôm ấy, mẹ không còn tự nhốt mình trong phòng ngủ. Đó là một sự thay đổi nhỏ bé, nhưng đối với tôi, nó trọng đại như mặt trời mọc ở đằng tây. Mẹ ra phòng khách, ngồi trên chiếc sofa bọc nỉ màu kem, mắt dán vào màn hình tivi đang chiếu một vở tuồng cải lương sướt mướt mà bình thường mẹ chẳng bao giờ xem. Mẹ chỉ cần một cái cớ để hiện diện ở đó, trong không gian chung của chúng tôi, thay vì trốn chạy.
Tôi cố gắng tỏ ra bình thường, nhưng trái tim lại đập rộn như trống trận. Tôi rót một ly nước ấm, hai tay bưng đến trước mặt mẹ. Tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho một cái xua tay, hoặc một sự im lặng tàn nhẫn. Nhưng không, mẹ ngước nhìn tôi, ánh mắt vẫn còn chút mệt mỏi, nhưng đã bớt đi phần nào sự xa cách lạnh giá. Mẹ đưa tay nhận lấy ly nước.
“Cảm ơn con,” mẹ nói.
Chỉ hai từ. Hai từ đơn giản mà tôi đã không được nghe từ mẹ suốt gần ba tháng qua. Tôi cảm thấy sống mũi cay cay. Tôi chỉ “Vâng” một tiếng, rồi vội vã quay đi để che giấu sự xúc động.
Buổi trưa, khi không khí trong nhà vừa ấm lên đôi chút thì tiếng chuông điện thoại reo lên, phá vỡ tất cả. Là bố gọi về. Tim tôi lập tức thắt lại, vọt thẳng lên cổ họng. Tôi vội vàng nhấc máy, cố giữ giọng bình tĩnh: “Ba ạ?”
Bố vẫn giọng điệu hồ hởi, hào sảng như mọi khi, khoe về việc phải đi “tiếp” một vị lãnh đạo cấp Bộ đi nghỉ dưỡng ở Tân Cương, rằng dịp lễ Quốc Khánh này bố lại không về được. Tôi “à”, “vâng” cho qua chuyện, mồ hôi bắt đầu rịn ra sau gáy.
“Đưa máy cho mẹ mày đi,” bố nói.
Tôi quay sang mẹ. Mẹ đang nhìn tôi, khuôn mặt trắng bệch, đôi môi mím chặt. Tôi đưa ống nghe cho mẹ, cảm giác như đang trao cho mẹ một trái lựu đạn đã rút chốt. Mẹ nhận lấy.
“Em nghe,” mẹ nói. Giọng mẹ đều đều, không một gợn cảm xúc. Tôi đứng bên cạnh, nín thở. Mẹ lắng nghe bố nói, mắt nhìn vô định vào bức tường. “Vâng… Em biết rồi… Công việc quan trọng mà… Anh cứ đi đi… Ở nhà không sao… Em và con ổn.”
Mẹ nói dối. Mẹ nói dối một cách hoàn hảo.
Khi mẹ đặt điện thoại xuống, bà quay lại và bắt gặp ánh mắt căng như dây đàn của tôi. Mẹ không nói gì. Mẹ chỉ thở dài, một hơi thở nặng trĩu gánh nặng của bí mật mà cả hai chúng tôi đều quyết định sẽ chôn vùi. Tay tôi lúc này đã ướt đẫm mồ hôi. Bí mật này, nó sẽ là sợi dây vô hình trói buộc chúng tôi mãi mãi.
Chiều hôm đó, trời hửng nắng. Mẹ thay một bộ quần áo gọn gàng, có vẻ muốn ra ngoài. “Mẹ đi đâu thế?” tôi hỏi, cố tỏ ra quan tâm một cách tự nhiên.”Ra ngoài hít thở chút,” mẹ nói, không nhìn tôi. “Con đi với mẹ nhé?” “Mẹ muốn đi một mình,” mẹ nói, nhưng rồi có lẽ thấy tôi thất thểu, mẹ lại thêm vào, “Thôi được rồi, đi thì đi.”
Tôi lẽo đẽo đi theo sau mẹ, giữ một khoảng cách chừng ba, bốn mét, như một vệ sĩ thầm lặng. Tôi ngắm nhìn bóng lưng mẹ. Mẹ đi không nhanh, nhưng mỗi bước chân đều toát lên vẻ cô độc. Gặp người quen ngoài đường, mẹ lập tức nở nụ cười xã giao, cái nụ cười công thức mà tôi biết tỏng đó là giả. Họ chào hỏi vài câu, rồi khi họ đi khuất, nụ cười trên mặt mẹ cũng tắt ngấm. Mẹ quay lại, thấy tôi vẫn đứng nhìn, liền bảo: “Lại đây đi song song đi. Người ta nhìn lại tưởng mẹ con mình giận nhau.”
Chúng tôi cứ thế im lặng đi bên nhau. Qua đường, tôi theo bản năng bước lên trước một bước, giơ tay cản một chiếc xe máy đang lao tới. Mẹ nhìn thấy, nhưng không có bất kỳ biểu hiện gì.
Rồi mẹ rẽ vào một hiệu thuốc Bắc. Mùi thuốc thảo mộc xộc thẳng vào mũi. Tôi thấy mẹ mua mấy hộp thuốc, nhìn cái tên “Bổ huyết ích khí”. Lòng tôi lại nhói lên. Tôi, một thằng đàn ông, chỉ biết hầm canh gà, canh sườn, những thứ béo ngậy. Còn mẹ, mẹ biết rõ cơ thể mình cần gì sau khi đã bị tàn phá. Mẹ tự mình chăm sóc vết thương của chính mình. Tôi thấy mình thật vô dụng, thật ngu ngốc. Tôi thầm hứa, tôi phải bù đắp, tôi phải chăm sóc mẹ cẩn thận hơn nữa.
________________

Bình luận

Để lại bình luận