Chương 6

Khi Hà dẫn nhóm khách đến khu vực sofa, Mẫn Nhi được gọi đến để hỗ trợ. Một người đàn ông trong nhóm, mặc vest xám, chỉ vào chiếc sofa da màu nâu sẫm. “Cô gái, cái này giá bao nhiêu?” ông ta hỏi, giọng cộc lốc.

Mẫn Nhi hít một hơi, cố giữ giọng bình tĩnh. “Dạ, đây là sofa da bò nhập khẩu từ Ý, giá 120 triệu đồng, thưa anh. Sản phẩm được bảo hành năm năm, và chúng tôi có dịch vụ lắp đặt miễn phí.”

Người đàn ông nhướn mày, nhìn cô từ đầu đến chân. “120 triệu? Đắt thế? Cô có chắc nó đáng giá không?”

Mẫn Nhi cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Cô chưa từng bán thứ gì đắt như thế, nhưng cô nhớ những gì bà Minh hướng dẫn sáng nay. “Dạ, sofa này được làm từ da bò nguyên tấm, gia công thủ công, rất bền và sang trọng. Nếu anh đặt hàng hôm nay, chúng tôi còn tặng thêm một bộ gối lưng cao cấp.”

Người đàn ông gật gù, có vẻ hài lòng. Nhưng Hà, đứng bên cạnh, chen vào ngay. “Anh yên tâm, sofa này là best-seller của cửa hàng chúng tôi. Nếu anh muốn, em có thể giới thiệu thêm một vài mẫu khác phù hợp với biệt thự của anh.”

Mẫn Nhi cắn môi, nhận ra Hà đang cố giành lấy khách. Cô lùi lại, để Hà tiếp tục. Nhưng trong lòng, cô tự nhủ: Mình không thể để người khác chèn ép mãi. Mình phải làm tốt hơn.

Buổi chiều, cửa hàng trở nên bận rộn hơn. Mẫn Nhi chạy qua chạy lại, vừa lau dọn vừa hỗ trợ khách. Cô nhận ra công việc này không chỉ đòi hỏi kỹ năng bán hàng, mà còn cần sự tinh tế và kiên nhẫn. Một số khách dễ tính, nhưng số khác lại khó chiều, sẵn sàng chê bai chỉ vì một vết xước nhỏ trên sản phẩm. Hà và các nhân viên khác dường như đã quen với áp lực này, nhưng với Mẫn Nhi, mọi thứ đều mới mẻ và căng thẳng.

Đến cuối ngày, bà Minh gọi cả nhóm vào phòng họp nhỏ để kiểm tra doanh số. Hà dẫn đầu với ba đơn hàng lớn, trị giá hơn 500 triệu đồng. Các nhân viên khác cũng có thành tích đáng kể, nhưng Mẫn Nhi là người duy nhất không bán được gì. Bà Minh nhìn cô, ánh mắt đầy thất vọng. “Mẫn Nhi, ngày đầu tiên mà đã thế này à? Tôi đã nói rồi, chỗ này không dành cho người thiếu năng lực.”

Mẫn Nhi cúi đầu, cảm giác xấu hổ trào lên. Nhưng cô không để mình chùn bước. “Dạ, em sẽ cố gắng hơn, chị Minh. Ngày mai em sẽ làm tốt hơn.”

Hà, ngồi ở góc phòng, bật cười khẽ. “Chị Minh, người mới thì phải từ từ. Nhưng mà, em thấy cô bé này hơi… không phù hợp. Hay là để em hướng dẫn thêm?”

Lời của Hà nghe có vẻ tử tế, nhưng Mẫn Nhi biết cô ta đang mỉa mai. Cô siết chặt tay dưới bàn, quyết tâm không để Hà có cơ hội chế giễu thêm.

Đêm đó, Mẫn Nhi ngồi trong căn phòng trọ mới, ôn lại những gì đã học được trong ngày. Cô ghi chép cẩn thận các đặc điểm của sản phẩm, cách Hà giao tiếp với khách, và những lỗi cô đã mắc phải. Cô biết mình không có nền tảng như những người khác, nhưng cô có ý chí. Và ý chí ấy đã giúp cô sống sót qua những ngày tháng khó khăn nhất.

Cô nghĩ về cha, về khuôn mặt người đàn ông trong chiếc taxi. Cô không biết hắn là ai, nhưng cô cảm thấy hắn đang ở đâu đó trong thành phố này, trong thế giới của những người giàu có và quyền lực.

Ngày thứ hai, Mẫn Nhi đến cửa hàng với một tinh thần mới. Cô quan sát kỹ hơn, học cách bắt chuyện với khách, cách trả lời những câu hỏi khó. Khi một cặp vợ chồng lớn tuổi đến xem bàn ăn, cô chủ động tiếp cận, mỉm cười và giới thiệu sản phẩm một cách tự nhiên. “Chị ơi, bộ bàn ăn này làm từ gỗ sồi tự nhiên, rất hợp với không gian ấm cúng. Nếu chị muốn, em có thể gợi ý thêm đèn chùm để phối hợp.”

Người vợ mỉm cười, rõ ràng bị cuốn vào sự nhiệt tình của cô. Sau một hồi thảo luận, họ quyết định đặt mua bộ bàn ăn trị giá 80 triệu đồng. Đó là đơn hàng đầu tiên của Mẫn Nhi, và khi cô ghi hóa đơn, tay cô run lên vì phấn khích.

Bình luận

Để lại bình luận