Chương 6

Ngày hôm sau, ánh nắng sớm vẫn dịu dàng len qua những tấm rèm lụa trắng trong căn biệt thự, chiếu lên sàn gỗ bóng loáng những vệt sáng nhạt. Tiếng chim hót líu lo ngoài vườn hòa lẫn với tiếng đồng hồ tích tắc đều đặn trong phòng khách. Bà Huyền, như mọi ngày, rời nhà đi làm từ lúc trời còn mờ sương, để lại ông Lập và Ngọc Trinh trong không gian tĩnh lặng của ngôi nhà rộng lớn. Ông Lập ngồi trên sofa, tay cầm ly cà phê đen, mắt lén nhìn cầu thang, chờ đợi bóng dáng quen thuộc của cô con gái. Hôm nay, ông quyết định sẽ đưa cô ra ngoài, không phải để đi chơi như những ngày trước, mà để tìm một nơi yên tĩnh, một cơ hội để gần gũi cô hơn, để thử xem giới hạn của cả hai có thể bị đẩy xa đến đâu.

Ngọc Trinh bước xuống lầu, đôi chân trần trắng muốt lướt nhẹ trên sàn gỗ, mặc một chiếc váy maxi mỏng manh màu xanh nhạt, lớp vải mềm mại ôm sát cơ thể, làm nổi bật đôi gò bồng đảo căng tròn, hai đầu nhũ hoa mờ mờ hiện lên dưới ánh sáng, rung lên theo từng bước đi. Mép váy dài chạm mắt cá chân, nhưng mỗi khi cô di chuyển, lớp vải lại nhẹ nhàng tung bay, để lộ cặp đùi thon dài lấp ló qua đường xẻ cao bên hông, như một lời mời gọi không lời. Mái tóc đen nhánh buông xõa, khẽ đung đưa, dính vài sợi vào gò má hồng hào, khiến cô trông vừa dịu dàng vừa quyến rũ. “Ba, hôm nay đi đâu vậy?” cô hỏi, giọng trong trẻo, đôi môi mọng đỏ khẽ cong lên, nhưng ánh mắt lại thoáng chút mệt mỏi, như thể cô không thực sự hào hứng.

“Ba định lái xe đưa con ra ngoài hóng gió, hôm nay con không muốn đi chơi chỗ đông người đúng không? Vậy mình tới bờ sông ngồi một lúc, thổi gió biển cho thoải mái,” ông Lập đáp, giọng khàn khàn, cố giữ vẻ bình thản, nhưng ánh mắt lại lướt qua cơ thể cô, dừng lại ở vòng eo thon thả lấp ló dưới lớp váy. Ngọc Trinh gật đầu, không nói gì thêm, bước ra cửa, đôi tay nhỏ nhắn vén tóc sang một bên, để lộ cần cổ trắng ngần lấp lánh dưới nắng, khiến ông Lập phải nuốt nước bọt đánh ực.

Ông Lập cố ý lái xe đến một nơi tuyệt đẹp – một con đường nhỏ ven hồ giữa rừng cây thưa, nơi dòng người qua lại thưa thớt, chỉ có tiếng gió rít qua những tán lá và tiếng nước hồ vỗ nhẹ vào bờ. Bầu trời trong xanh, điểm xuyết vài đám mây trắng lững lờ trôi, phản chiếu xuống mặt hồ phẳng lặng như một tấm gương khổng lồ. Ông停 xe dưới bóng một cây cổ thụ lớn, mở cửa cho Ngọc Trinh bước ra. Cô đứng đó, gió biển thổi qua làm mái tóc cô bay nhẹ, lớp váy mỏng dính sát vào cơ thể, phác họa rõ ràng đường cong từ đôi gò ngực xuống cặp mông tròn trịa, như một bức tranh sống động dưới ánh nắng. Ông Lập bước đến, chỉ tay về phía chiếc ghế dài bằng gỗ đặt gần bờ hồ: “Ngồi đây đi, con, gió mát lắm.”

Hai người ngồi xuống, cách nhau chỉ một khoảng nhỏ trên chiếc ghế gỗ đã bạc màu theo thời gian. Ông Lập ngả người ra sau, đôi chân ngắn ngủn duỗi thẳng, tay đặt hờ trên thành ghế, mắt nhìn ra mặt hồ lấp lánh, nhưng tâm trí lại hoàn toàn tập trung vào cô con gái ngồi bên cạnh. Ngọc Trinh ngồi nghiêng người, một tay chống lên ghế, tay kia đặt hờ trên đùi, đôi mắt long lanh nhìn xa xăm, như đang chìm trong suy nghĩ. Gió thổi qua, làm vài sợi tóc dính vào đôi môi mọng đỏ, cô khẽ đưa tay gạt đi, động tác chậm rãi, mềm mại, khiến ông Lập không thể rời mắt. Ông cảm nhận được không khí tự nhiên, tiếng lá xào xạc hòa lẫn với hơi thở đều đặn của cô, và mùi hương ngọt ngào từ cơ thể cô thoảng qua, khiến tim ông đập mạnh hơn.

Ngọc Trinh im lặng một lúc, đôi môi khẽ mím lại, như đang đấu tranh với điều gì đó trong lòng. Cô quay sang nhìn ông, ánh mắt thoáng chút do dự, rồi lại cúi xuống, đôi tay nhỏ nhắn đan vào nhau, móng tay hồng nhạt lấp ló dưới ánh nắng. Ông Lập nhận ra sự bất an của cô, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười méo mó: “Tiểu Trinh, sao vậy? Có gì muốn hỏi ba thì cứ nói đi, đừng ngại.” Giọng ông khàn khàn, mang vẻ quan tâm của một người cha, nhưng ánh mắt lại ánh lên tia dục vọng khó che giấu khi lướt qua gò má hồng hào của cô.

Ngọc Trinh hít một hơi thật sâu, đôi gò ngực phập phồng dưới lớp váy, rồi ngước lên, đôi mắt long lanh nhìn thẳng vào ông: “Ba, hôm qua trên xe, rốt cuộc là chuyện gì vậy?” Giọng cô nhỏ nhẹ, nhưng kiên định, như thể cô đã lấy hết dũng khí để đối mặt với điều mà cô không thể quên. Ông Lập không bất ngờ, ông biết sớm muộn gì cô cũng sẽ hỏi, nên chỉ khẽ nhún vai, giả vờ bình thản: “Không phải như ba nói sao, ba chỉ muốn xem trên mặt con có vết bẩn gì không thôi.”

“Ba, xem mặt mà cần gần như vậy sao?” Ngọc Trinh cau mày, đôi môi mọng đỏ khẽ cong lên, ánh mắt sắc bén hơn, rõ ràng không tin vào lời giải thích gượng gạo ấy. Cô nghiêng người về phía ông, tay vô thức nắm chặt mép váy, để lộ một phần đùi trắng muốt lấp ló qua đường xẻ, khiến ông Lập phải hít một hơi thật sâu để kìm nén. “Vậy con nghĩ là chuyện gì?” ông hỏi ngược lại, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười nhạt, mắt dán chặt vào đôi môi cô, thầm nghĩ rằng cô thật đẹp, đẹp đến mức ông chỉ muốn lao đến ngậm lấy đôi môi ấy, mút mát chậm rãi để cảm nhận vị ngọt từ lưỡi cô.

Bình luận

Để lại bình luận