Chương 6

Bà Mai hơi rùng mình, nhưng đó là một cái rùng mình của sự thoải mái, chứ không phải khó chịu. Bà vẫn tiếp tục phơi quần áo, hoàn toàn không để ý đến bàn tay Hoàng đang làm gì. Ông Hùng đang ngồi xem tivi ở phòng khách, Nam vẫn làm việc trong phòng, còn Thư thì đang tắm. Không ai nhìn thấy, và ngay cả khi nhìn thấy, họ cũng sẽ thấy đó là một cử chỉ âu yếm bình thường của một người con trai dành cho mẹ.

Hoàng tiếp tục thử nghiệm. Tối đó, khi cả nhà đang xem phim ở phòng khách, Hoàng ngồi cạnh bà Mai trên sofa. Cậu thử đặt tay lên đùi bà một cách công khai. Bà Mai chỉ khẽ liếc nhìn, rồi mỉm cười nhẹ. Thậm chí, khi Hoàng đưa tay lên, nhẹ nhàng luồn vào trong áo bà, chạm vào vùng eo, bà cũng chỉ khẽ rụt người lại một chút, rồi lại thả lỏng, như thể đó là một cử chỉ tự nhiên.

`Người phụ nữ này… bà ấy hoàn toàn là của mình.` Hoàng cảm nhận được sự kiểm soát tuyệt đối của mình. Cậu có thể cảm nhận hơi ấm từ cơ thể bà Mai qua lớp vải mỏng. Tim Hoàng đập mạnh, một cảm giác khoái lạc cấm kỵ trỗi dậy. Cậu biết, đây chỉ là khởi đầu. Cậu đã loại bỏ mọi rào cản, đã dọn đường cho những dục vọng đen tối nhất của mình. Bà Mai, người mẹ thiêng liêng trong tâm trí mọi người, giờ đây đã là một con búp bê ngoan ngoãn trong tay cậu, sẵn sàng cho bất cứ điều gì mà cậu muốn.

Thế giới này, giờ đây, đã hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay Hoàng.

Sáng hôm sau, ánh nắng ban mai len lỏi qua ô cửa kính, rải những vệt sáng vàng nhạt lên sàn bếp. Tiếng lách cách của bát đĩa, mùi bánh mì nướng và cà phê thơm lừng vẫn là những thanh âm quen thuộc của một buổi sáng bình thường trong căn hộ chung cư. Hoàng bước ra khỏi phòng, trong bộ đồ ngủ đơn giản – chiếc quần short kaki và áo phông cũ – vẻ mặt trầm tĩnh như thường lệ. Cậu lướt mắt qua bàn ăn. Ông Hùng đã ngồi đó, vẫn với tờ báo trên tay, nhưng lần này là báo giấy, nghiêng đầu chăm chú vào một bài viết nào đó. Nam cắm cúi với chiếc laptop, ngón tay gõ lạch cạch trên bàn phím, đôi khi nhăn mặt. Thư thì đã vùi đầu vào điện thoại, tiếng lách tách của trò chơi điện tử vọng ra khe khẽ.

Bà Mai, như mọi ngày, đang đứng cạnh bếp, lúi húi chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà. Hôm nay bà mặc một chiếc áo phông cotton màu trắng kem, rộng rãi và thoải mái, cùng chiếc quần lửng họa tiết hoa nhỏ. Mái tóc búi gọn sau gáy, để lộ chiếc cổ thanh mảnh và bờ vai gầy. Ánh nắng từ cửa sổ hắt vào, làm nổi bật đường cong nhẹ nhàng trên lưng bà khi bà cúi xuống lấy đĩa trứng ốp la. Bà toát lên vẻ đẹp giản dị, tảo tần của một người phụ nữ nội trợ, một người mẹ luôn hết lòng vì gia đình.

Hoàng nhẹ nhàng bước đến, không gây ra bất kỳ tiếng động nào. Cậu đứng ngay phía sau bà Mai, đủ gần để cảm nhận hơi ấm từ cơ thể bà, đủ gần để hít hà mùi sữa tắm và mùi thức ăn thoang thoảng từ mái tóc. Bà Mai đang quay lưng lại, tập trung múc canh vào bát. Bầu không khí tĩnh lặng của buổi sáng bị phá vỡ bởi những âm thanh quen thuộc của gia đình, nhưng lại có một sự tĩnh lặng khác bao trùm lấy Hoàng và bà Mai.

Hoàng đưa hai tay lên một cách chậm rãi, tự nhiên như một người con trai âu yếm mẹ. Hai bàn tay cậu lướt nhẹ qua eo bà, rồi từ từ luồn lên phía trước, chạm vào lớp vải mỏng của chiếc áo phông. Ngón tay cậu khẽ chạm vào cạnh sườn bà, nơi da thịt mềm mại ẩn dưới lớp vải. Cậu áp sát lưng mình vào lưng bà, cúi thấp đầu, để hơi thở nóng ấm phả vào vành tai bà.

“Mẹ, mẹ đang làm gì thế?” Hoàng thì thầm, giọng cậu trầm ấm và dịu dàng, như một làn gió mùa xuân.

Bà Mai khẽ rùng mình, một phản ứng rất nhỏ, gần như không thể nhận thấy. Bà vẫn tiếp tục múc canh, nhưng động tác có vẻ hơi cứng lại.

`Hoàng… con trai mình… nó đang làm gì vậy…?` Tâm trí bà bỗng chốc hỗn loạn, một làn sóng hoảng loạn dâng lên. Bà cảm nhận rõ ràng đôi tay của Hoàng đang đặt trên người mình, không phải là một cái ôm bình thường.

Bình luận

Để lại bình luận