Chương 6

Hắn nắm lấy bàn tay run rẩy của Bích Hà, kéo bà ngồi xuống mép giường, ánh mắt không ngừng quét qua thân hình quyến rũ của bà.

Bà Bích Hà, người sở hữu vẻ đẹp gợi cảm, quyến rũ và thách thức thời gian một cách đáng kinh ngạc, với đôi mắt phượng dài sắc sảo, bờ môi cong đầy đặn đặc trưng cùng nụ cười rạng rỡ, lúc này chỉ là một đóa hồng lửa đang dần bùng cháy trở lại dưới ánh nhìn của cậu chủ nhỏ.

“Nhũ mẫu, hãy bắt đầu bài học đầu tiên đi,” hắn ra lệnh, giọng nói trầm thấp, đầy quyền uy, dù thân hình vẫn nhỏ bé và đáng yêu.Bích Hà nhắm mắt lại, hít thật sâu, cố gắng trấn tĩnh bản thân.

Bà biết mình không thể thoát khỏi số phận này.

Tình yêu bà dành cho Hoàng tử Phúc Minh đã trở thành sợi dây xích vô hình trói buộc bà.

Đôi tay bà run rẩy, nhẹ nhàng đặt lên vai Hoàng tử, rồi từ từ trượt xuống, vuốt ve khắp cơ thể mảnh khảnh của Tiểu Hoàng tử.

Đôi môi bà, căng mọng và đầy đặn, giờ đây trở thành công cụ của sự cấm kỵ.

Bà hôn lên trán Hoàng tử, rồi xuống má, xuống cằm, từng chút một, chậm rãi và đầy do dự.

Nhưng dưới cái nhìn thúc giục của Phúc Minh, sự do dự ấy nhanh chóng tan biến.

Bà hôn xuống cổ Hoàng tử, nơi làn da non mềm của một đứa trẻ, cảm nhận hơi ấm và sự mềm mại đến lạ thường.

Mỗi nụ hôn của bà, ban đầu còn mang theo sự miễn cưỡng và xấu hổ, dần dần lại được thay thế bằng một thứ cảm xúc phức tạp hơn – sự quen thuộc, sự kích thích, và cả một nỗi buồn man mác về sự tha hóa của chính mình.Phúc Minh nằm ngửa trên giường, đôi mắt nhắm nghiền, cơ thể bé nhỏ căng cứng vì sự hưng phấn đang dâng trào.

Hắn cảm nhận từng nụ hôn nóng bỏng của Bích Hà, từng cái chạm nhẹ của đôi môi bà, mỗi lần lại khiến một luồng điện chạy dọc khắp cơ thể hắn.

Hắn thở dốc, cảm giác tê dại lan tỏa, hòa lẫn với sự thỏa mãn của một kẻ đang nắm giữ quyền lực tuyệt đối.

“Đúng vậy, Nhũ mẫu,” hắn thì thầm, giọng nói khàn khàn.

“Đây chính là cách ta học hỏi, cách ta thấu hiểu.” Hắn tự biện hộ cho hành động của mình, biến hành vi loạn luân này thành một ‘nghi thức’ học tập cần thiết, một bước tiến trong sự nhận thức về bản chất thế giới.

Trong tâm trí hắn, không có chỗ cho tội lỗi, chỉ có sự tò mò và khao khát chinh phục.Bích Hà nuốt nước bọt, đôi mắt phượng dài sắc sảo của bà ánh lên một tia phức tạp, sự ngập ngừng xen lẫn vẻ dứt khoát.

Bà đã từng là một người phụ nữ kinh nghiệm, từng trải qua những cảm xúc nồng nhiệt nhất của tuổi trẻ.

Lâu nay, những cảm xúc này đã bị chôn vùi, bị phong kín bởi những quy tắc cung cấm và thân phận nhũ mẫu.

Giờ đây, chúng đang sống dậy dưới bàn tay và ánh mắt của đứa trẻ này.

Bà dùng lưỡi nhẹ nhàng liếm dọc theo chân Hoàng tử, từ bắp đùi non nớt đến đầu gối, rồi xuống đến bắp chân.

Đôi tay bà bắt đầu xoa bóp những điểm nhạy cảm trên cơ thể Hoàng tử, theo bản năng của một người phụ nữ từng trải, tìm kiếm những huyệt đạo ẩn chứa khoái cảm.Khi bàn tay bà lướt đến hạ thân của Hoàng tử, Phúc Minh giật mình khẽ rên, dương vật nhỏ nhắn của hắn, vốn dĩ còn non nớt, giờ đây dưới sự kích thích của bà đã từ từ cương cứng, ngẩng cao đầu như một chiến binh chuẩn bị ra trận.

Phúc Minh thở hổn hển, cảm giác nóng bỏng và tê dại lan khắp hạ thân.

Hắn cảm thấy một luồng năng lượng mạnh mẽ đang trỗi dậy từ bên trong, một sức mạnh chưa từng có, một khao khát mãnh liệt muốn được giải phóng.

“Nhũ mẫu…” Hắn gọi tên bà, giọng nói vỡ vụn, đầy dục vọng, hoàn toàn không còn vẻ thơ ngây thường ngày.Bích Hà, nhìn thấy phản ứng của Hoàng tử, cảm thấy một sự thôi thúc kỳ lạ.

Bà nhớ lại những kỹ năng tình dục mà mình từng biết, những kinh nghiệm đã ngủ yên bấy lâu.

Chúng trỗi dậy, thúc giục bà phải khai thác triệt để dục vọng đang bùng cháy trong cơ thể cậu chủ nhỏ.

“Hoàng tử muốn nhũ mẫu làm gì đây?” Bà thì thầm, giọng nói khản đặc, ánh mắt ẩn chứa tia mê hoặc mà chính bà cũng không ngờ mình còn có thể thể hiện.

“Người muốn nhũ mẫu giúp người học cách… tương tư sao?”Phúc Minh gật đầu lia lịa, đôi mắt sáng rực, “Phải, Nhũ mẫu.

Hãy dạy ta.

Ta muốn biết hết thảy.”Bích Hà cắn môi, sự xấu hổ vẫn còn đó, nhưng khao khát được phục vụ Hoàng tử, được nhìn thấy sự hài lòng trên gương mặt non nớt ấy đã chiến thắng.

Bà dùng đôi môi cong, đầy đặn của mình bao trọn lấy dương vật nhỏ nhắn của Hoàng tử, nhẹ nhàng mút vào, rồi từ từ liếm dọc theo thân.

Lưỡi bà điêu luyện uốn lượn, vuốt ve, khiêu khích, đưa Phúc Minh vào một thế giới khoái cảm hoàn toàn mới.

Hắn chưa bao giờ trải qua cảm giác mãnh liệt như vậy.

Mỗi động tác của Bích Hà đều là một mũi tên độc, bắn trúng vào sâu thẳm bản năng của hắn.

“Quá… quá tuyệt vời… Nhũ mẫu…” Hắn thốt lên, lý trí dần tan biến, chỉ còn lại sự hưởng thụ thuần túy, xen lẫn một cảm giác quyền lực khi bà nhũ mẫu từng nghiêm nghị giờ đây lại phục tùng mọi khao khát của mình.Trong tâm trí Phúc Minh, đây không phải là tội lỗi.

Đây là sự trải nghiệm, là sự khai phá bản thân và người khác.

Hắn không hề cảm thấy tội lỗi, mà chỉ là sự thỏa mãn của một kẻ đang thu hoạch thành quả từ “cuộc thí nghiệm” của mình.

Hắn tự nhủ rằng, Bích Hà, người đã nuôi nấng hắn, giờ đây đang “giáo huấn” hắn về những điều mà không ai dám dạy.

Bình luận

Để lại bình luận