Chương 6

“Thiên ca.” Diệp Nhu mỉm cười chào Diệp Tiểu Thiên, vẻ mặt nàng trở nên tươi tắn hơn hẳn. Hoàng Phúc vội vã cúi đầu hành lễ, sau đó lui về phía sau, tiếp tục công việc của mình, nhưng đôi tai hắn vẫn lắng nghe cuộc trò chuyện giữa thiếu chủ và biểu muội.

Sau khi Diệp Tiểu Thiên hỏi thăm Diệp Nhu đôi câu, hắn quay về thư phòng, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng. Hắn đã quyết định. Hắn cho gọi Diệp lão gia, người trưởng lão có vai vế cao nhất trong Diệp gia, đồng thời là cố vấn của phụ thân hắn.

Trong Chính Đường của Diệp gia, nơi trang nghiêm và cổ kính, Diệp lão gia đã ngồi sẵn trên ghế chủ tọa. Ông là một lão nhân râu tóc bạc phơ, khuôn mặt phúc hậu nhưng ánh mắt lại sắc bén, ẩn chứa sự từng trải của một người đã chứng kiến bao thăng trầm của Diệp gia và giang hồ.

“Tiểu Thiên, con gọi ta có chuyện gì khẩn cấp sao?” Diệp lão gia hỏi, giọng trầm ấm.

Diệp Tiểu Thiên không vòng vo, hắn thẳng thắn kể lại mọi chuyện mà Sở Thanh Hằng đã bẩm báo. “Kính thưa lão gia, Huyết Ảnh Môn tái xuất, đây không phải chuyện nhỏ. Bọn chúng đã bắt đầu tấn công các tiểu môn phái, và mục tiêu tiếp theo có thể là Diệp gia chúng ta.” Hắn nói, giọng điệu kiên định, không chút run sợ. “Con cho rằng, chúng ta không thể ngồi yên chờ chết. Diệp gia cần phải chủ động đối phó.”

Diệp lão gia vuốt râu, nét mặt trở nên u ám. “Huyết Ảnh Môn… Tên tà giáo khét tiếng đó đã bị tiêu diệt hàng trăm năm trước. Không ngờ chúng lại có ngày trỗi dậy.” Ông trầm ngâm một lát, rồi nhìn Diệp Tiểu Thiên. “Vậy, ý của con là gì?”

“Con muốn đích thân xuất sơn, liên hệ với các chính phái khác như Thanh Vân Tông, Long Hổ Môn, và cả Chính Nghĩa Minh. Chúng ta cần liên thủ, cùng nhau điều tra và ngăn chặn âm mưu của Huyết Ảnh Môn.” Diệp Tiểu Thiên nói, ánh mắt đầy quyết tâm. “Đây là cơ duyên để con rèn luyện, cũng là trách nhiệm của Diệp gia đối với giang hồ.”

Diệp lão gia nhíu mày. “Việc này rất nguy hiểm. Huyết Ảnh Môn tàn độc vô cùng, thủ đoạn quỷ quyệt. Hơn nữa, con còn trẻ, kinh nghiệm giang hồ chưa nhiều…”

“Lão gia, con biết. Nhưng con không thể cứ mãi ẩn mình trong gia trang. Diệp gia cần một người lãnh đạo đủ dũng khí để đối mặt với phong ba. Con tin, đây là thời khắc tốt nhất để con trưởng thành.” Diệp Tiểu Thiên khẩn khoản, giọng nói toát lên một sự kiên cường hiếm thấy.

Diệp lão gia nhìn chằm chằm vào đôi mắt Diệp Tiểu Thiên, thấy được sự quyết tâm không gì lay chuyển. Ông thở dài một tiếng. “Được thôi. Con đã quyết, ta sẽ không ngăn cản. Nhưng con phải hứa với ta, phải hết sức cẩn trọng. Giang hồ hiểm ác, lòng người khó lường. Đừng quá tin tưởng vào bất kỳ ai, và hãy luôn nhớ, Diệp gia vĩnh viễn là hậu thuẫn của con.” Ông đứng dậy, bước đến bên Diệp Tiểu Thiên, vỗ nhẹ lên vai hắn. “Ta sẽ chuẩn bị thư tín, cử người liên hệ các chính phái khác trước, thông báo tình hình và việc con sẽ đích thân đi thăm hỏi. Ngươi cứ chuẩn bị hành trang đi.”

“Con xin đa tạ lão gia!” Diệp Tiểu Thiên cung kính cúi đầu. Lòng hắn tràn ngập một cảm giác phấn chấn. Con đường phía trước có thể đầy chông gai, nhưng hắn đã sẵn sàng đối mặt. Hắn sẽ chứng minh cho cả giang hồ thấy, Diệp Tiểu Thiên không chỉ có “diễm phúc” về mỹ nhân, mà còn có cả khí phách và tài năng.

Mặt trời dần lên cao, mang theo hơi ấm của một ngày mới. Diệp Tiểu Thiên trở về phòng, bắt đầu sắp xếp hành lý cho chuyến đi xa. Huyết Ảnh Môn đang rình rập, nhưng Diệp gia đã sẵn sàng nghênh chiến.

Sáng hôm sau, Diệp Tiểu Thiên thức dậy sớm, không khí Diệp gia trang thấm đẫm sự tĩnh lặng và hơi sương sớm mai. Hắn thay y phục, một bộ cẩm bào màu thiên thanh được thêu những đường vân mây tinh xảo, thể hiện phong thái thanh thoát, nho nhã của một thiếu chủ thế gia. Hắn đứng trước gương đồng, ngắm nhìn dáng vẻ của mình. Đôi mắt sáng ngời ẩn chứa sự kiên định, mũi cao thẳng, môi mỏng mím chặt, toát lên vẻ thư sinh nhưng không kém phần cương nghị. Hắn khẽ thở dài, tay vô thức chạm xuống hạ thân. Cái nỗi niềm thầm kín kia, cái sự tự ti về nhục căn không hề hùng vĩ, vạm vỡ, mà chỉ ở mức trung bình, thậm chí có phần nhỏ hơn so với định nghĩa về một nam nhân cường tráng, vẫn như một tảng đá đè nặng trong lòng hắn. Dù biết mình có “diễm phúc” lớn lao, được trời phú cho nhiều mỹ nhân vây quanh, nhưng liệu hắn có thể thực sự mang lại khoái cảm tột đỉnh cho những tuyệt thế giai nhân ấy không? Suy nghĩ ấy thoáng qua, rồi hắn lắc đầu, cố gắng gạt bỏ. Chuyến đi giang hồ sắp tới đầy rẫy hiểm nguy, không phải lúc để vướng bận những tạp niệm này. Hắn hít một hơi thật sâu, gieo vào lòng mình sự quyết tâm. Hắn sẽ chứng minh giá trị của mình, không chỉ là người thừa kế Diệp gia, mà còn là một nam nhi đủ sức đương đầu với phong ba bão táp của giang hồ.

Bình luận

Để lại bình luận