Chương 6

Cảm giác lạnh lẽo từ bàn tay hắn lan tỏa, rồi nhanh chóng biến thành một cơn nóng rực. Toàn thân Mị Nhi giật bắn, nàng muốn né tránh nhưng lại bị hai tên đồng bọn ghì chặt. Khuôn mặt nàng đỏ bừng, hơi thở trở nên dồn dập. Nàng có thể cảm nhận rõ ràng ngón tay thô tục của hắn đang từ từ trượt lên, chạm vào chân ngực nàng, rồi ve vãn nhũ hoa đang căng cứng dưới lớp yếm mỏng.

“Ưm… đừng… đừng mà…” Lời kháng cự yếu ớt thoát ra, nhưng ngay cả nàng cũng biết đó chỉ là một lời nói dối. Trong đầu nàng, một giọng nói khác đang gào thét: “Sâu hơn nữa! Mạnh hơn nữa! Hãy làm ta cảm thấy dơ bẩn hơn!”

Tên râu quai nón cười một cách dâm đãng. “Ồ, lại còn giả vờ à? Miệng nói không nhưng bên dưới thì ướt đẫm cả rồi, tiểu mỹ nhân. Giáo chủ sẽ rất thích món quà này!” Hắn ta liếc xuống phía dưới, ánh mắt dừng lại ở bẹn nàng, nơi lớp vải yếm mỏng manh đã bị ẩm ướt bởi dịch thể.

Mị Nhi cảm thấy một luồng điện giật mạnh chạy dọc khắp cơ thể. Nàng không thể tin rằng mình lại phản ứng mạnh mẽ đến vậy chỉ với một cái chạm và một câu nói thô tục. Nàng ghét bỏ bản thân, ghê tởm khao khát này, nhưng khoái cảm nguyên thủy lại bùng nổ như núi lửa. Nàng cắn chặt môi, mắt nhắm nghiền, để dòng nước mắt nóng hổi lăn dài trên má.

“Trói nàng ta lại!” Tên cầm đầu ra lệnh. Lập tức, một tên đệ tử khác lấy ra một sợi dây thừng gai góc từ thắt lưng, trói chặt cổ tay Mị Nhi ra phía sau lưng. Sợi dây thừng ma quái dường như có khả năng hút cạn linh lực, khiến nàng cảm thấy cơ thể yếu ớt hơn bao giờ hết, tựa như một phàm nhân thực sự.

“Đi thôi, về tổng đàn!”

Chúng túm lấy tóc Mị Nhi, kéo mạnh nàng đi. Nàng lảo đảo bước theo, những mảnh vải rách rưới còn lại của chiếc áo choàng và chiếc yếm lay động theo mỗi bước chân. Mái tóc đen mượt của nàng bị kéo căng, khiến da đầu đau buốt, nhưng nàng không hề phản kháng. Toàn bộ cơ thể nàng dường như đã bị tê liệt, bị nhấn chìm trong một biển khoái cảm và nhục nhã hỗn loạn.

Chúng dẫn nàng sâu hơn vào rừng, đến một khe núi ẩn mình sau những lùm cây rậm rạp. Một hang động lớn hiện ra trước mắt, bị che phủ bởi những dây leo chằng chịt, tà khí đậm đặc cuồn cuộn bốc ra từ bên trong. Mùi ẩm mốc, máu tanh và một thứ mùi tanh tưởi khác xộc thẳng vào mũi Mị Nhi. Đây chính là tổng đàn của Hắc Ma Giáo.

Khi bước vào bên trong, hang động mở rộng ra một không gian lớn, được chiếu sáng bởi những ngọn lửa xanh lè lập lòe trên vách đá. Hàng chục tu sĩ Hắc Ma Giáo đang tụ tập, tất cả đều mặc y phục đen, khuôn mặt bị che khuất bởi mũ trùm. Chúng nhìn chằm chằm vào Mị Nhi, những ánh mắt dâm dục và tham lam như những con thú đói.

“Giáo chủ! Chúng ta đã bắt được một tiểu mỹ nhân lạc vào rừng!” Tên cầm đầu đẩy Mị Nhi về phía trước, nơi một lão già gầy gò, đôi mắt đỏ ngầu đang ngồi trên một chiếc ngai đá. Lão ta không mặc đồ đen, thay vào đó là một bộ y phục màu huyết đỏ, tỏa ra một luồng tà khí kinh khủng. Đó chính là Hắc Ma Giáo chủ, tu vi đạt đến Kết Đan kỳ.

Giáo chủ khẽ nhếch mép, ánh mắt dâm đãng quét từ đầu đến chân Mị Nhi. “Ồ? Không tồi, không tồi. Lại là một phàm nhân xinh đẹp. Dâng lên đây, để lão phu ‘kiểm tra’ xem nàng có đủ tư cách làm vật tế hay không.”

Mị Nhi đứng đó, đầu gục xuống, đôi mắt vẫn đờ đẫn nhưng trong sâu thẳm lại là một tia lửa điên cuồng đang bùng cháy. Khao khát bị chà đạp, bị sỉ nhục bởi những kẻ thấp hèn hơn mình đang dâng lên tột độ. Nàng biết, hành trình của mình chỉ vừa mới bắt đầu.

Giáo chủ khẽ nhếch mép, ánh mắt dâm đãng quét từ đầu đến chân Mị Nhi. “Ồ? Không tồi, không tồi. Lại là một phàm nhân xinh đẹp. Dâng lên đây, để lão phu ‘kiểm tra’ xem nàng có đủ tư cách làm vật tế hay không.”

Mị Nhi đứng đó, đầu gục xuống, đôi mắt vẫn đờ đẫn nhưng trong sâu thẳm lại là một tia lửa điên cuồng đang bùng cháy. Khao khát bị chà đạp, bị sỉ nhục bởi những kẻ thấp hèn hơn mình đang dâng lên tột độ. Nàng biết, hành trình của mình chỉ vừa mới bắt đầu.

Hắc Ma Giáo chủ cười rộ lên một tiếng ghê tởm, tiếng cười của lão ta nghe rợn người như tiếng quạ kêu trong đêm. Các đệ tử xung quanh cũng phụ họa theo, ánh mắt như những con chó hoang đang chờ được ném cho một mẩu xương.

“Tiểu mỹ nhân, ngẩng mặt lên cho lão phu xem nào.” Lão ta ra lệnh, giọng nói khàn khàn đầy uy hiếp.

Mị Nhi run rẩy, chầm chậm ngẩng đầu. Đôi mắt nàng, giờ đây không còn vẻ e sợ đơn thuần nữa, mà là một sự trống rỗng, vô hồn, pha lẫn chút mê hoặc khó tả, như thể nàng đã hoàn toàn buông xuôi. Lão Giáo chủ nhìn thẳng vào đôi mắt nàng, một ánh sáng kỳ dị lóe lên trong mắt lão ta.

“Được lắm… được lắm!” Lão ta lẩm bẩm, bàn tay gầy guộc, đầy những gân xanh, từ từ vươn ra. Các ngón tay của lão ta, nhọn hoắt và lạnh như băng, chạm vào bờ vai trần của Mị Nhi, nơi lớp áo choàng đã bị xé toạc. Nàng rùng mình, nhưng không hề lùi lại. Sợi dây gai thắt chặt cổ tay sau lưng nàng, không ngừng hút đi linh lực, khiến cơ thể nàng càng thêm mềm nhũn, vô lực.

Bình luận

Để lại bình luận