Chương 6

: Sóng Dữ và Dục Vọng Bờ Sông
Biển Đông gào thét, sóng cuộn trào như cơn thịnh nộ của Thủy Tinh. Dẫn đầu bởi Cá Kình, quân đoàn thủy quái tiến về núi Ba Vì, nước dâng ngập đồng bằng, cuốn trôi ruộng lúa và làng mạc. Thủy Tinh đứng trên lưng con quái ngư, trượng ngọc vung lên, gọi mưa giông và lốc xoáy. “Sơn Tinh, ta sẽ nhấn chìm ngươi!” chàng gầm vang, đôi mắt đỏ rực, côn thịt trong xiêm y căng cứng vì hận thù xen lẫn khao khát chiếm đoạt Mỵ Nương.
Trên đỉnh Ba Vì, Sơn Tinh cảm nhận đất trời rung chuyển. Chàng nắm tay Mỵ Nương, dẫn nàng và bốn cung nữ – Thủy Tiên, Phượng Tiên, Trúc Tiên, Tiên – xuống chân núi, nơi dòng sông lớn đang cuộn chảy dữ dội. “Nương tử, các nàng, hãy ẩn mình trong rừng liễu bên bờ sông,” Sơn Tinh ra lệnh, mắt sắc lạnh. Chàng giơ tay, biến đồng bằng thành dãy núi cao, chặn đứng dòng nước lũ. Nhưng nước vẫn tràn qua khe núi, ép chàng phải gọi đồng minh.
Từ chân trời, một bóng hình khổng lồ xuất hiện – Thánh Gióng, vị anh hùng thần thoại cưỡi ngựa sắt, tay cầm roi tre. “Sơn Tinh, ta đến giúp ngươi!” Thánh Gióng hét lớn, giọng vang như sấm. Với sức mạnh thần thánh, chàng tung roi tre, đánh tan đám thủy quái, khiến Cá Kình phải lùi lại. Sơn Tinh mỉm cười, dùng phép dựng thêm núi đá, đẩy nước lũ ra xa.
Giữa khung cảnh hỗn loạn, Mỵ Nương và các cung nữ núp trong rừng liễu, tim đập thình thịch. Nước sông bắn tung tóe, ướt đẫm xiêm y mỏng manh của họ, làm lộ rõ thân hình thiếu nữ. Mỵ Nương, vẫn còn run rẩy từ đêm tân hôn, cảm thấy lồn non nóng ran khi nhìn Sơn Tinh oai dũng chiến đấu. “Các nàng… ta… ta không chịu nổi,” nàng thì thào, tay vô thức vuốt ve mu lồn qua lớp lụa ướt.
Thủy Tiên, cô bé lanh lợi, cười khúc khích: “Công chúa, để chúng em giúp người!” Nàng quỳ xuống, kéo xiêm y Mỵ Nương lên, áp môi vào khe lồn hồng hào, liếm nhẹ hột le. Mỵ Nương rên rỉ, âm thanh hòa vào tiếng sóng vỗ: “Ôi… Tiên nhi… sướng quá!” Phượng Tiên và Trúc Tiên không chịu thua, cởi áo Mỵ Nương, bú lấy hai núm vú căng mọng. Tiên, cô cung nữ cuối cùng, đứng canh chừng nhưng không kìm được, tự xoa lồn mình qua xiêm y, mắt dán vào cảnh dâm loạn.
Cảnh public sex bên bờ sông diễn ra giữa hỗn loạn chiến trận, tiếng rên của Mỵ Nương hòa lẫn với tiếng nước gào thét. Nàng xuất khí, chất nhờn tuôn trào, ướt đẫm môi Thủy Tiên. “Các nàng… thiếp sướng chết mất!” Mỵ Nương thở hổn hển, cơ thể run bần bật. Các cung nữ, kích thích bởi cảnh tượng, bắt đầu tự thỏa mãn lẫn nhau: Phượng Tiên nút lưỡi Trúc Tiên, tay luồn vào lồn bạn, trong khi Tiên cởi hết y phục, để lộ mu lồn ít lông, tự xoa hột le mà rên khẽ.
Ở chiến trường, Sơn Tinh và Thánh Gióng phối hợp ăn ý, đẩy lùi Cá Kình và quân thủy quái. Thủy Tinh, thấy kế hoạch thất bại, gào lên tức tối, rút về biển Đông, để lại lời thề sẽ trở lại mạnh mẽ hơn. Sơn Tinh, mồ hôi nhễ nhại, quay lại bờ sông, bắt gặp cảnh dâm dục của Mỵ Nương và các cung nữ. Chàng cười lớn, côn thịt trong quần cương lên: “Nương tử, các nàng thật biết cách chờ ta!”
Chàng bước đến, kéo Mỵ Nương vào lòng, đút côn thịt cứng ngắc vào lồn nàng ngay trên bãi cỏ ướt. Nàng rên lớn: “Chàng… mạnh vào… thiếp muốn!” Sơn Tinh dập nhanh, mỗi cú thúc làm nước sông bắn tung tóe. Thánh Gióng, đứng gần đó, cười vang: “Sơn Tinh, ngươi không chỉ giỏi đánh trận mà còn giỏi làm tình!” Chàng không tham gia, chỉ đứng nhìn, roi tre trong tay rung nhẹ như hưởng ứng.
Mỵ Nương xuất khí lần nữa, khí âm ứa ra, hòa vào dòng sông. Sơn Tinh bắn tinh vào sâu tử cung nàng, dòng tinh trắng đục tràn ra, được các cung nữ tranh nhau liếm sạch. Thủy Tiên, nghịch ngợm, lấy tay quệt tinh dịch bôi lên môi Mỵ Nương, khiến nàng đỏ mặt: “Tiên nhi, ngươi hư quá!”
Hòa bình tạm thời trở lại, nhưng Sơn Tinh biết Thủy Tinh sẽ không dừng lại. Chàng ôm Mỵ Nương, thì thầm: “Nương tử, ta sẽ bảo vệ em, nhưng cũng sẽ khiến em ngập trong khoái lạc mỗi ngày.” Mỵ Nương mỉm cười, lòng thầm hứa sẽ cùng chàng đối mặt mọi thử thách, cả trên chiến trường lẫn trong dục vọng. Ở xa, Thánh Gióng cưỡi ngựa sắt rời đi, hứa sẽ trở lại khi Sơn Tinh cần. Dưới ánh trăng, bờ sông lặng lại, chỉ còn tiếng thở hổn hển của những thân thể đê mê.

Bình luận

Để lại bình luận