Chương 6

: Câu hỏi của Như Lan

Có vẻ như có rất nhiều khán giả, không cần nghĩ, một nửa chắc là do đàn chị gọi, nửa còn lại là nửa người đi theo.

Khi tôi được cô ấy gọi đến xem trận đấu lần đầu tiên, thật sự là tôi có một chút hưng phấn, tự hỏi liệu cô ấy có ý tứ với tôi không.

Khi tôi đến hiện trường, tôi nhận ra rằng hoàn toàn không phải như vậy, toàn bộ trường học có 3 khối, mỗi lớp cơ bản đều có người đến, mối quan hệ của cô ấy ở trường này nhìn chung không rộng.

Đối với kết quả cuộc thi, đàn chị đã giành được vị trí thứ nhất mà không chút hồi hộp, mặc dù kết quả không bằng thành tích cá nhân tốt nhất nhưng cô vẫn bỏ xa vị trí thứ hai. Tôi tự hỏi bao nhiêu phần trăm trong số này là do thôi miên và bao nhiêu phần trăm là do quy mô khán giả.

Nếu tôi đi hỏi cô ấy có thể biết được điều gì đó, nhưng tôi thực sự không có can đảm để đi. Những cuộc thi trước cũng vậy, không phải tôi không có hứng thú với cuộc thi, mà chỉ sợ nhìn thấy đàn chị. Đến tột cùng là đang sợ cái gì? Đó là cảm giác tội lỗi khi hôn đàn chị, hay nỗi sợ rằng hiệu ứng thôi miên đã biến mất sau cuộc gặp gỡ, hay cả hai? Chính tôi cũng không rõ lắm.

Nhưng trên thực tế, còn có một mức độ sợ hãi sâu xa hơn, mà lúc này tôi chưa phát hiện ra, tôi sợ sau khi gặp lại đàn chị, tôi sẽ lợi dụng thuật thôi miên để làm một số chuyện không thể thay đổi, bất kể là đối với cô ấy hay là đối với tôi.

Dù sao mấy ngày nay, căn bản là tôi tránh né Như Lan, mấy lần từ xa nhìn thấy cô, lập tức quay người bỏ chạy. Hình như đại hội thể dục thể thao của huyện đang đến gần, Như Lan không có nhiều thời gian đến gặp tôi, cho nên tôi mới tìm cách tránh gặp cô ấy cho đến tận bây giờ.
Nhưng dù có tránh né thế nào thì cũng có giới hạn, nhất là với người sẽ không bao giờ lùi bước trước sự thờ ơ của người khác, nên giờ tôi chỉ biết lặng lẽ thở dài nhìn mảnh giấy trước mặt. Trên tờ giấy viết một chữ hoàn toàn không tương thích với nét chữ ngay ngắn: “Sau giờ học, đến sân chơi đợi chị, nếu dám không tới, cho em ‘Thiên Phạt’ (mặt cười)”

Tôi không biết chính xác ‘Thiên phạt’ ở đây ám chỉ điều gì, nhưng tôi có thể đoán được, đó chắc chắn là một hình phạt rất tồi tệ. Nhưng ngay cả khi không có mối đe dọa như vậy, tôi cảm thấy rằng nếu tôi chạy trốn một lần nữa, một số việc luôn cần phải đối mặt.

Như Lan nói là sau giờ học, nhưng thực ra tôi đã không thực sự nhìn thấy cô ấy cho đến khi khá muộn, nhìn xung quanh, trên sân chơi đã không còn nhiều người.

“Xin lỗi đã để em đợi lâu, buổi tập kéo dài hơn chị nghĩ.” Như Lan đứng trước mặt tôi gần như ướt sũng, mặc dù cô ấy đang lau mồ hôi bằng một chiếc khăn, nhưng chiếc khăn nhỏ như vậy chỉ có thể nói là hạt cát trong sa mạc, sợ rằng số lượng đào tạo trước khi thi đấu là khá lớn.

Mặt khác, bộ đồ thể thao ướt đẫm mồ hôi đã tôn lên cơ thể của đàn chị một cách hoàn hảo, hình dáng của bộ ngực và cặp mông của cô ấy hiện ra rõ ràng trước mặt tôi. Tôi không biết mình có phong độ tốt hay không nhưng cơ thể tôi phản ứng rất trung thực. Để che đậy, tôi lặng lẽ kéo vạt áo che đũng quần.

Nhưng mà đàn chị tựa hồ cũng không có để ý tới điểm này, cảnh giác nhìn chung quanh, phát hiện trên sân chơi có mấy học sinh cũng đã luyện tập xong, liền dẫn tôi đi thẳng đến trong góc.

Ban đầu, tôi nghĩ rằng cô ấy sẽ ngay lập tức hỏi tại sao tôi không đến xem trận đấu của cô ấy khi họ gặp nhau, nhưng có vẻ như không phải vậy.

“Nhóc Tuấn, chị muốn hỏi em một chuyện, em nhất định phải thành thật trả lời chị, ngày đó em…”

Nghe giọng nói nghiêm túc của Như Lan, tôi không khỏi siết chặt trong lòng. Là mệnh lệnh thôi miên vô hiệu? Cô ấy có nhận ra mình đang bị lừa dối không? Có phải cô ấy đưa tôi đến một góc hẻo lánh để bị hành hình? Đột nhiên, hàng ngàn câu hỏi hiện lên trong đầu tôi, thậm chí tôi còn xúc động muốn quỳ xuống nhận tội.

“…Em đã bao giờ sử dụng năng lực của em, cho người khác chưa?”

Hửm? Cô ấy vẫn coi cái kia là thật, nghĩa là lệnh thôi miên vẫn còn hiệu quả, vậy thì tại sao cô ấy lại đặc biệt tìm đến tôi vào thời điểm quan trọng của việc chuẩn bị cho cuộc thi?

Thấy tôi không trả lời, Như Lan hỏi lại, lần này giọng gấp gáp hơn nhiều.

“Uh, không.” Tôi không thể hình dung ra mục đích của cô ấy trong giây lát, nên tôi trả lời thành thật.

“Thật sao? Vậy chuyện này cậu đã nói với người khác chưa?” Giọng điệu lần này thực sự cực kỳ nghiêm túc, khiến tôi có chút lo lắng.

“Không, không. Không phải là chị không biết, em làm sao có một người bạn có thể nói về điều này?”

“Ừ cũng đúng.”

Ừm, mặc dù tôi đã nói trước, nhưng vẫn rất đau khi bị nhận ra một cách tình cờ.

Sau khi xác nhận điều này, Như Lan ngừng nói chuyện và chỉ im lặng dẫn đường. Tôi không có can đảm để nói chuyện trong bầu không khí kỳ lạ như vậy, nhưng tôi đoán ra điểm đến của đàn chị, là phòng dụng cụ thể thao, nhưng tôi nhớ rằng nó thường bị khóa.

Khi chúng tôi đến cửa phòng thiết bị, cánh cửa thực sự đã đóng lại. Đàn chị nhìn xung quanh một lần nữa, và sau khi xác định rằng không có ai gần đó, cô lấy chìa khóa ra và mở cửa.
________________

Bình luận

Để lại bình luận